0 chữ
Chương 36
Chương 36: Bị ta phát hiện, sẽ bị đánh đó
Gió mát thổi tan cái oi bức của mùa hè, bày ra hai tảng băng lớn ở hậu sảnh, từ buổi sáng tới chạng vạng tối, đã tan hơn phân nửa, mở nửa cánh cửa ra để thông gió, trong đại sảnh cực kỳ mát mẻ.
Đám hạ nhân liên tục bưng thức ăn đi vào, trên bàn cũng đã bày bát đũa xong, Ngọc Lê Thanh đoan chính ngồi ở bên cạnh bàn, bất an nuốt nước miếng.
Sao phụ thân còn chưa tới?
Nàng sắp bị chó sữa bên cạnh cho nhìn chằm chằm xuyên thấu rồi, hay một người nào đó đến để giải vây cho nàng cũng được.
Ngọc Lê Thanh thầm nghĩ bản thân là tự làm tự chịu, sao lại không quản được cái miệng này, cảm xúc dâng cao, lời gì cũng nói được, nhưng sao Giang Chiêu Nguyên lại nghiêm túc như vậy, đã đang mở mắt trông chờ rồi.
Nàng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, sợ mình mềm lòng lại làm ra hành động kinh người gì đó.
Cũng không thể bế hắn, chỉ là bế nhiều lại có vẻ quan hệ của bọn họ rất tốt vậy.
Mặc dù trong mắt người khác bọn họ là phu thê chưa cưới gả, nhưng nàng chỉ coi Giang Chiêu Nguyên là một đứa trẻ mờ mịt thiếu tình yêu, muốn làm bạn với hắn, đối xử tốt với hắn.
Nàng đồng ý tiếp nhận tâm tính trẻ con của hắn, cũng không phải bởi vì nàng muốn đạt được thứ gì đó từ trên người Giang Chiêu Nguyên, mà chỉ là hy vọng hắn đừng trở thành tính tình lạnh lùng coi mạng người như cỏ rác, gϊếŧ hại mạng người, liên lụy dân chúng vô tội chịu khổ giống như kiếp trước.
Tóm lại, sẽ không đối đãi với hắn giống như vị hôn phu nữa.
Ngọc Lê Thanh âm thầm hít một hơi chặn ở trong cổ họng, bàn tay đưa về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên, nắm cằm hắn nhẹ nhàng xoay mặt hắn qua, buồn bực nói: “Đừng nhìn ta, nhìn sang bên cạnh đi.”
Giang Chiêu Nguyên mỉm cười nắm lấy tay nàng, quay lại nhẹ giọng hỏi: “Nàng không thích ta nhìn nàng sao?”
Tầm mắt Ngọc Lê Thanh luôn nghiêng qua bên cạnh, không muốn cho hắn thấy sự chột dạ của mình, thuận miệng đáp: “Chuyện này có gì mà thích hay không, bị nhìn lâu sẽ cảm thấy có hơi khó chịu thôi.”
Bàn tay bị hắn nắm lấy sờ tới sờ lui, ngứa ngáy.
Thiếu niên giống như một con chó nhỏ tò mò, bóp năm ngón tay của nàng lại một lần, rồi lại cầm bàn tay của mình so với tay của nàng, phát hiện tay của hắn lớn hơn nàng một vòng, năm ngón tay xuyên qua khe hở của nàng, đan vào cùng một chỗ, phù hợp ngoài ý muốn.
Khác với cảm giác vỗ về mu bàn tay, mười ngón đan vào nhau giống như là nắm nhiệt độ cơ thể của nàng ở trong lòng bàn tay, chỗ da thịt chạm vào truyền đến cảm giác ấm áp, khiến cho tâm tình của hắn rất tốt.
Giang Chiêu Nguyên ngước mắt nhìn nàng, “Vậy ta lén nhìn, không để nàng phát hiện có được không?”
Có loại quật cường không biết hối cải.
Ngọc Lê Thanh tức giận quay mặt lại, giơ tay búng lên trán hắn một cái, “Bị ta phát hiện, sẽ bị đánh đó.”
“Đau quá...” Giang Chiêu Nguyên che trán, nhíu mày, ánh mắt long lanh tủi thân nhìn nàng.
“Hả? Đau sao?” Đối diện với đôi mắt vô tội kia, cơn tức trong lòng Ngọc Lê Thanh thoáng cái đã tản đi, khẩn trương nhìn trán hắn, chột dạ nói, “Ta cũng không dùng sức.”
“Lần đầu tiên ta bị đánh kiểu này.” Giang Chiêu Nguyên buông tay, lộ ra cái trán trắng noãn, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
Ngọc Lê Thanh liếc mắt tránh né tầm mắt, rút tay về, nhẹ nhàng xoa trán hắn, hừ nhẹ một tiếng, “Một lần đã khiến ngươi nhớ đau rồi, sau này không được nhìn chằm chằm ta nữa.”
Nói xong, hồi lâu không nghe được câu trả lời của hắn.
Ngọc Lê Thanh ngoái đầu nhìn hắn, hai mắt sáng ngời.
Ánh chiều tà rơi xuống chân trời, ráng chiều màu cam mật xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào đại sảnh, chiếu sáng thiếu niên mặc xiêm y màu xanh lam nhạt, trên chóp tai hắn cọ qua một chút ánh sáng mờ, mang theo chút hồng nhạt, sáng lấp lánh.
Thiếu niên trắng nõn tú lệ, tóc dài đen nhánh tản ra phía sau, giống như mỹ ngọc trời sinh trải qua điêu khắc tinh tế, ngay cả sợi tóc khúc xạ ánh sáng cũng mang theo vẻ nhu hòa.
Ngọc Lê Thanh không dám nhìn vào mắt hắn, thiếu niên lại chủ động tiến lại gần, khuôn mặt tươi cười dịu dàng nàng ngây thơ trong sáng ở trước mắt.
Đám hạ nhân liên tục bưng thức ăn đi vào, trên bàn cũng đã bày bát đũa xong, Ngọc Lê Thanh đoan chính ngồi ở bên cạnh bàn, bất an nuốt nước miếng.
Sao phụ thân còn chưa tới?
Nàng sắp bị chó sữa bên cạnh cho nhìn chằm chằm xuyên thấu rồi, hay một người nào đó đến để giải vây cho nàng cũng được.
Ngọc Lê Thanh thầm nghĩ bản thân là tự làm tự chịu, sao lại không quản được cái miệng này, cảm xúc dâng cao, lời gì cũng nói được, nhưng sao Giang Chiêu Nguyên lại nghiêm túc như vậy, đã đang mở mắt trông chờ rồi.
Nàng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, sợ mình mềm lòng lại làm ra hành động kinh người gì đó.
Mặc dù trong mắt người khác bọn họ là phu thê chưa cưới gả, nhưng nàng chỉ coi Giang Chiêu Nguyên là một đứa trẻ mờ mịt thiếu tình yêu, muốn làm bạn với hắn, đối xử tốt với hắn.
Nàng đồng ý tiếp nhận tâm tính trẻ con của hắn, cũng không phải bởi vì nàng muốn đạt được thứ gì đó từ trên người Giang Chiêu Nguyên, mà chỉ là hy vọng hắn đừng trở thành tính tình lạnh lùng coi mạng người như cỏ rác, gϊếŧ hại mạng người, liên lụy dân chúng vô tội chịu khổ giống như kiếp trước.
Tóm lại, sẽ không đối đãi với hắn giống như vị hôn phu nữa.
Ngọc Lê Thanh âm thầm hít một hơi chặn ở trong cổ họng, bàn tay đưa về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên, nắm cằm hắn nhẹ nhàng xoay mặt hắn qua, buồn bực nói: “Đừng nhìn ta, nhìn sang bên cạnh đi.”
Tầm mắt Ngọc Lê Thanh luôn nghiêng qua bên cạnh, không muốn cho hắn thấy sự chột dạ của mình, thuận miệng đáp: “Chuyện này có gì mà thích hay không, bị nhìn lâu sẽ cảm thấy có hơi khó chịu thôi.”
Bàn tay bị hắn nắm lấy sờ tới sờ lui, ngứa ngáy.
Thiếu niên giống như một con chó nhỏ tò mò, bóp năm ngón tay của nàng lại một lần, rồi lại cầm bàn tay của mình so với tay của nàng, phát hiện tay của hắn lớn hơn nàng một vòng, năm ngón tay xuyên qua khe hở của nàng, đan vào cùng một chỗ, phù hợp ngoài ý muốn.
Khác với cảm giác vỗ về mu bàn tay, mười ngón đan vào nhau giống như là nắm nhiệt độ cơ thể của nàng ở trong lòng bàn tay, chỗ da thịt chạm vào truyền đến cảm giác ấm áp, khiến cho tâm tình của hắn rất tốt.
Có loại quật cường không biết hối cải.
Ngọc Lê Thanh tức giận quay mặt lại, giơ tay búng lên trán hắn một cái, “Bị ta phát hiện, sẽ bị đánh đó.”
“Đau quá...” Giang Chiêu Nguyên che trán, nhíu mày, ánh mắt long lanh tủi thân nhìn nàng.
“Hả? Đau sao?” Đối diện với đôi mắt vô tội kia, cơn tức trong lòng Ngọc Lê Thanh thoáng cái đã tản đi, khẩn trương nhìn trán hắn, chột dạ nói, “Ta cũng không dùng sức.”
“Lần đầu tiên ta bị đánh kiểu này.” Giang Chiêu Nguyên buông tay, lộ ra cái trán trắng noãn, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
Ngọc Lê Thanh liếc mắt tránh né tầm mắt, rút tay về, nhẹ nhàng xoa trán hắn, hừ nhẹ một tiếng, “Một lần đã khiến ngươi nhớ đau rồi, sau này không được nhìn chằm chằm ta nữa.”
Nói xong, hồi lâu không nghe được câu trả lời của hắn.
Ngọc Lê Thanh ngoái đầu nhìn hắn, hai mắt sáng ngời.
Ánh chiều tà rơi xuống chân trời, ráng chiều màu cam mật xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào đại sảnh, chiếu sáng thiếu niên mặc xiêm y màu xanh lam nhạt, trên chóp tai hắn cọ qua một chút ánh sáng mờ, mang theo chút hồng nhạt, sáng lấp lánh.
Thiếu niên trắng nõn tú lệ, tóc dài đen nhánh tản ra phía sau, giống như mỹ ngọc trời sinh trải qua điêu khắc tinh tế, ngay cả sợi tóc khúc xạ ánh sáng cũng mang theo vẻ nhu hòa.
Ngọc Lê Thanh không dám nhìn vào mắt hắn, thiếu niên lại chủ động tiến lại gần, khuôn mặt tươi cười dịu dàng nàng ngây thơ trong sáng ở trước mắt.
7
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
