TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 35: Bây giờ ta đã có Thanh Thanh rồi

Ngọc Thiên Lỗi đứng trong viện đưa lưng về phía cửa, sắc mặt trầm trọng.

Gã sai vặt bên cạnh- Chu Dương nhìn ra ngoài từ khe cửa, nhìn thấy Ngọc Lê Thanh ngã vào bụi hoa một lúc lâu cũng không đứng dậy, quan tâm nói: “Lão gia, người không đi xem tiểu thư sao, hình như cô ấy ngã không nhẹ.”

Ngọc Thiên Lỗi tức giận nói: “Nếu ngã đau, còn có thể cười vui vẻ như vậy sao? Ta thấy nó không đau lòng cho mình, chỉ nghĩ đến Giang công tử mà thôi.”

“Lúc trước lão gia còn nói Giang công tử là con rể tốt của người, bây giờ mới qua vài ngày, đã lạnh nhạt với người ta rồi sao?” Chu Dương nhịn cười.

Con người sẽ thay đổi.

Lúc trước Ngọc Thiên Lỗi một lòng một dạ muốn tác hợp cho con gái và Giang Chiêu Nguyên, chính là vì sau khi Ngọc Lê Thanh xuất giá có thể làm phu thê hòa thuận, hiện giờ nhìn hai người càng ngày càng thân cận, lại càng khổ sở hơn.

Lúc trước Thanh Nhi đến trước mặt ông khóc, nói không muốn gả đi Lương Kinh, muốn ở lại bên cạnh ông để tận hiếu. Lúc ấy ông còn cảm thấy nàng không hiểu chuyện, bây giờ mới hiểu được, con gái mình đã nuôi nhiều năm như vậy phải gả cho người khác, đúng là không dễ chịu.

Bây giờ mới ở chung mà đã cảm thấy khó chịu rồi, nếu như để ông tận mắt nhìn thấy con gái gả đi xa, e rằng ngày ngày đều sẽ khóc.

Ngọc Thiên Lỗi khẽ thở dài một hơi, “Đợi lát nữa đi đưa bình mỡ hoa hồng cho nó đi.”

“Vâng.” Chu Dương gật đầu đáp lại.

Chạng vạng ngày hè gió thổi đến nóng từ từ, trong vườn to như vậy vang lên tiếng ve kêu ếch kêu, nghe thấy cũng không ồn ào, ngược lại là làm cho lòng người bình tĩnh.

Giang Chiêu Nguyên không tình nguyện đứng lên trong sự thúc giục của Ngọc Lê Thanh, giơ tay kéo người từ dưới đất lên.

Ngọc Lê Thanh vỗ vỗ hoa lá trên người, đáng tiếc nói: “Đè hỏng một vùng, không biết phải bao lâu mới có thể mọc lại.”

“Năm nay nước mưa dồi dào, không đến một tháng là sẽ mọc lên thôi.” Giang Chiêu Nguyên nói xong, ngồi xổm xuống nhặt một đóa hoa sơn trà gãy cành, lấy đóa hoa trên đỉnh, cài lên búi tóc của Ngọc Lê Thanh.

Đầu ngón tay của hắn lướt qua sợi tóc của nàng, Ngọc Lê Thanh dừng lại một chút, Giang Chiêu Nguyên tặng cho nàng một đóa hoa sao?

Không biết tại sao, nàng liên tưởng đến kiếp trước.

Giang thừa tướng lạnh lùng không gần người kia, cũng từng tặng cho nàng một cành hoa khi trở về nhà, được nàng cẩn nuôi ở trong bình hoa, nhưng cũng không thể sống được bao lâu.

Thiếu niên trước mắt mỉm cười dịu dàng, trong mắt hắn giống như có đầy sao lấp lánh, thuần khiết giống như một tờ giấy trắng. Ngọc Lê Thanh bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng là lạ, nàng không ghét Giang Chiêu Nguyên, cũng không muốn thực hiện hôn ước gả đến phủ Lương Kinh Hầu.

Nếu như hắn có thể luôn ở lại đây thì tốt rồi.

Đừng đi làm quan lớn gì đó, đừng chém gϊếŧ với người khác ở trên danh lợi gì đó, cứ ở lại nơi này làm một tiểu công tử đơn thuần…

Đáng tiếc nàng không thể chi phối được lựa chọn của Giang Chiêu Nguyên, cũng không thể quyết định cuộc đời thay cho hắn.

Ngọc Lê Thanh xoay người nhìn thoáng qua Bích Đồng viện, không thấy bóng dáng của phụ thân nữa, trong lòng có chút cô đơn.

Làm ầm ĩ một hồi lâu, cũng nên đi dùng cơm tối rồi.

Hai người cùng đi đến hậu sảnh, đi được nửa đường, Ngọc Lê Thanh thật sự không thể phớt lờ ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm trên người, nghiêng mặt nhìn hắn.

Thấy nàng quay đầu, Giang Chiêu Nguyên vội vàng cúi đầu thu hồi tầm mắt, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Đừng trốn, ta đã phát hiện ra từ lâu rồi.” Ngọc Lê Thanh nhíu mày, “Không nhìn đường cẩn thận, nhìn chằm chằm ta làm gì?”

Giang Chiêu Nguyên chậm rãi ngẩng đầu lên, vẫn không dám nhìn thẳng vào nàng.

Hắn đang suy nghĩ lung tung.

Nhìn Thanh Thanh, nghĩ mình phải ôm nàng như thế nào thì mới không dọa đến nàng, nếu như hắn nói muốn hôn nàng, Thanh Thanh sẽ chạy trốn hay là sẽ đánh hắn. Biết những chuyện mình nghĩ đều không phải là chuyện tốt, Giang Chiêu Nguyên khó có thể mở miệng.

Nhẹ giọng đáp: “Chưa từng có ai bế ta, Thanh Thanh là người đầu tiên.”

Nghe vậy, Ngọc Lê Thanh kinh ngạc nói: “Làm sao có thể, khi ngươi còn bé, cha mẹ và ca ca đều chưa từng bế ngươi sao?”

Giang Chiêu Nguyên lắc đầu, “Bọn họ nói đứa bé ngoan ngoãn sẽ không khóc cũng sẽ không cần người khác bế, ta bị bệnh muốn mẫu thân bế, bà ấy chỉ nói ta không có tiền đồ, liền ném ta ra ngoài.”

“Làm sao có thể như vậy, thật quá đáng!”

Ngọc Lê Thanh ngoài tức giận ra lại có chút thương hại bọn họ, chỉ có người không được yêu mới không hiểu được làm sao để yêu người khác.

Trấn an hắn nói: “Có thể cha mẹ bọn họ cũng không thương bọn họ.”

Giang Chiêu Nguyên quay mặt lại, mỉm cười thản nhiên với nàng, “Đã không sao rồi, bây giờ ta đã có Thanh Thanh rồi.”

“Đúng, có ta đây.” Ngọc Lê Thanh lập tức sinh ra ý thức tràn đầy trách nhiệm, vỗ ngực khoe khoang, “Không phải chỉ là bế một chút thôi sao, chờ ta ăn no có sức rồi, nhất định có thể bế lâu hơn.”

“Ừm!” Ý cười trên mặt thiếu niên càng sâu hơn, gật gật đầu.

Nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của hắn, Ngọc Lê Thanh dần dần phát giác: Hình như nàng, lại kích động rồi.

-----------

Nhật ký của Giang Chiêu Nguyên: Thanh Thanh nói cơm nước xong muốn bế ta, ta quyết định ăn ít một chút, để nàng bế lâu thêm một chút.

Nhật ký của Ngọc Lê Thanh: Cái miệng này của ta, nên đánh, nên đánh.

8

0

3 tháng trước

17 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.