0 chữ
Chương 33
Chương 33: Ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng
Ôm thiếu niên thấp hơn mình một tấc, Ngọc Lê Thanh cũng không vất vả lắm, cây hải đường trong Xuân Đường Hiên kia, là lúc nàng năm tuổi đã ôm cây giống vào trong sân trồng, ngoại trừ nặng một chút, thân thể mềm một chút, thiếu niên và cây hải đường ở trong lòng nàng cũng không khác nhau lắm.
Ôm người đi ra khỏi Bích Đồng viện, Ngọc Lê Thanh ôm càng thuận tay hơn, một tay ôm eo hắn, một tay nâng đùi hắn khép lại, lắc lắc người.
Thiếu niên như là sợ mình ngã xuống, cánh tay ôm chặt cổ của nàng, một lúc lâu cũng không nói gì.
Thật yên tĩnh.
Ngọc Lê Thanh liếc mắt nhìn hắn, thiếu niên lại cúi đầu vùi mặt vào trong cổ nàng. Ngọc Lê Thanh không nhìn thấy biểu cảm của hắn, lại có thể cảm nhận được sườn mặt của hắn cách một tầng sợi tóc mà dán ở trên cổ nàng, có hơi nóng bỏng.
Sẽ không phải là cảm thấy bị nàng ôm rất mất mặt đó chứ?
Ngọc Lê Thanh nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ mấy gã sai vặt hầu hạ phụ thân ra, cũng chỉ có Nhược Nhược và Phương Nghị chờ ở ngoài cửa viện, bọn họ đều an phận cúi đầu, không dám nhìn nhiều thêm một cái nào.
Từ nhỏ nàng đã quen nghịch ngợm, không hề cảm thấy chuyện này có gì. Phụ thân mẫu thân đều ôm nàng như vậy, nàng cũng ôm Trì Nguyệt như vậy, còn có ca ca của Trì Nguyệt.
Tuy rằng đó là chuyện lúc mười tuổi, nhưng Ngọc Lê Thanh vẫn vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo, nàng cũng có chút sức lực trên người.
Ra khỏi Bích Đồng viện, Ngọc Lê Thanh đang muốn buông người xuống, lại bị thiếu niên gắt gao ôm cổ, không chịu buông tay.
Giọng nói mông lung từ bên tai truyền đến, “Tại sao không để cho ta nói hết?”
“Vất vả lắm mới tránh được một trận, nếu ngươi nói tiếp, phụ thân ta sẽ bị tức chết.” Hắn không xuống, Ngọc Lê Thanh dứt khoát ôm hắn đi thêm vài bước, luyện lực cánh tay.
“Tại sao bá phụ lại tức giận?” Giang Chiêu Nguyên ngây thơ hỏi.
Nghe vậy, Ngọc Lê Thanh không khỏi nghi ngờ cha mẹ hắn nuôi hắn lớn như thế nào, sao ngay cả chút đạo lý đối nhân xử thế này mà cũng không hiểu?
Ngọc Lê Thanh hỏi hắn: “Nếu sau này ngươi có con gái, có nam tử chạy đến trước mặt ngươi nói muốn ở chung một chỗ với con gái ngươi, ngươi nghĩ như thế nào?”
Hắn nghĩ như thế nào...
Giang Chiêu Nguyên nghiêm túc suy nghĩ, trong đầu hiện ra ánh mắt hung ác của phụ thân, sắc mặt cay nghiệt của mẫu thân, trái tim chất phác sinh ra đau đớn nặng nề, cắt đứt suy nghĩ của hắn, chỉ có thể thành thật trả lời: “Ta không biết.”
Hắn ghét cả phụ thân và mẫu thân.
Chưa từng nghĩ tới mình sẽ có hậu thế, hắn luôn tin chắc rằng mình sẽ cô độc sống quãng đời còn lại.
Nếu như Thanh Thanh chưa từng xuất hiện, có lẽ hắn đã ngồi trên long ỷ, ngắm giang sơn vạn dặm, chịu trăm năm cô độc từ lâu rồi.
Tất cả những gì kiếp trước trải qua giống như một cơn ác mộng, hắn ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng: “Ta không muốn có con, ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng.”
Ngọc Lê Thanh không thở ra được.
“Khụ khụ!” Nàng ho khan vài tiếng, hai má ửng đỏ.
Giang Chiêu Nguyên cho rằng mình ôm quá chặt mới khiến nàng không thở nổi, hơi buông lỏng một chút, nhìn nàng thẹn thùng nói: “Sao vậy, ta nói không đúng sao?”
Ngọc Lê Thanh híp mắt, nhẹ nhàng nói với hắn, “Xuống đây cho ta.”
Nghe vậy, Giang Chiêu Nguyên lập tức ghé vào vai nàng, “Không xuống, là Thanh Thanh muốn ôm ta.” Chơi xấu như trẻ con vậy.
Ngọc Lê Thanh ôm hắn một hồi lâu, cánh tay đã mệt mỏi rã rời từ lâu.
Hắn không muốn xuống, nàng nghĩ chống đỡ thêm một lát nữa, đến bậc thang dưới đình phía trước sẽ đặt hắn xuống. Đáng tiếc đi chưa được mấy bước đã mất sức, hai người cùng ngã xuống, phù phù một tiếng, ngã vào trong bụi hoa.
---------
Nhật ký của Giang Chiêu Nguyên: Hôm nay lần đầu tiên có người ôm ta, rất thích nàng ấy.
Nhật ký của Ngọc Lê Thanh: Hôm nay bị cha đánh tay không đau, ngã vào trong bụi hoa, mông đau rất lâu, đều là do Giang Chiêu Nguyên.
Ôm người đi ra khỏi Bích Đồng viện, Ngọc Lê Thanh ôm càng thuận tay hơn, một tay ôm eo hắn, một tay nâng đùi hắn khép lại, lắc lắc người.
Thiếu niên như là sợ mình ngã xuống, cánh tay ôm chặt cổ của nàng, một lúc lâu cũng không nói gì.
Thật yên tĩnh.
Ngọc Lê Thanh liếc mắt nhìn hắn, thiếu niên lại cúi đầu vùi mặt vào trong cổ nàng. Ngọc Lê Thanh không nhìn thấy biểu cảm của hắn, lại có thể cảm nhận được sườn mặt của hắn cách một tầng sợi tóc mà dán ở trên cổ nàng, có hơi nóng bỏng.
Ngọc Lê Thanh nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ mấy gã sai vặt hầu hạ phụ thân ra, cũng chỉ có Nhược Nhược và Phương Nghị chờ ở ngoài cửa viện, bọn họ đều an phận cúi đầu, không dám nhìn nhiều thêm một cái nào.
Từ nhỏ nàng đã quen nghịch ngợm, không hề cảm thấy chuyện này có gì. Phụ thân mẫu thân đều ôm nàng như vậy, nàng cũng ôm Trì Nguyệt như vậy, còn có ca ca của Trì Nguyệt.
Tuy rằng đó là chuyện lúc mười tuổi, nhưng Ngọc Lê Thanh vẫn vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo, nàng cũng có chút sức lực trên người.
Ra khỏi Bích Đồng viện, Ngọc Lê Thanh đang muốn buông người xuống, lại bị thiếu niên gắt gao ôm cổ, không chịu buông tay.
Giọng nói mông lung từ bên tai truyền đến, “Tại sao không để cho ta nói hết?”
“Tại sao bá phụ lại tức giận?” Giang Chiêu Nguyên ngây thơ hỏi.
Nghe vậy, Ngọc Lê Thanh không khỏi nghi ngờ cha mẹ hắn nuôi hắn lớn như thế nào, sao ngay cả chút đạo lý đối nhân xử thế này mà cũng không hiểu?
Ngọc Lê Thanh hỏi hắn: “Nếu sau này ngươi có con gái, có nam tử chạy đến trước mặt ngươi nói muốn ở chung một chỗ với con gái ngươi, ngươi nghĩ như thế nào?”
Hắn nghĩ như thế nào...
Giang Chiêu Nguyên nghiêm túc suy nghĩ, trong đầu hiện ra ánh mắt hung ác của phụ thân, sắc mặt cay nghiệt của mẫu thân, trái tim chất phác sinh ra đau đớn nặng nề, cắt đứt suy nghĩ của hắn, chỉ có thể thành thật trả lời: “Ta không biết.”
Chưa từng nghĩ tới mình sẽ có hậu thế, hắn luôn tin chắc rằng mình sẽ cô độc sống quãng đời còn lại.
Nếu như Thanh Thanh chưa từng xuất hiện, có lẽ hắn đã ngồi trên long ỷ, ngắm giang sơn vạn dặm, chịu trăm năm cô độc từ lâu rồi.
Tất cả những gì kiếp trước trải qua giống như một cơn ác mộng, hắn ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng: “Ta không muốn có con, ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng.”
Ngọc Lê Thanh không thở ra được.
“Khụ khụ!” Nàng ho khan vài tiếng, hai má ửng đỏ.
Giang Chiêu Nguyên cho rằng mình ôm quá chặt mới khiến nàng không thở nổi, hơi buông lỏng một chút, nhìn nàng thẹn thùng nói: “Sao vậy, ta nói không đúng sao?”
Ngọc Lê Thanh híp mắt, nhẹ nhàng nói với hắn, “Xuống đây cho ta.”
Nghe vậy, Giang Chiêu Nguyên lập tức ghé vào vai nàng, “Không xuống, là Thanh Thanh muốn ôm ta.” Chơi xấu như trẻ con vậy.
Ngọc Lê Thanh ôm hắn một hồi lâu, cánh tay đã mệt mỏi rã rời từ lâu.
Hắn không muốn xuống, nàng nghĩ chống đỡ thêm một lát nữa, đến bậc thang dưới đình phía trước sẽ đặt hắn xuống. Đáng tiếc đi chưa được mấy bước đã mất sức, hai người cùng ngã xuống, phù phù một tiếng, ngã vào trong bụi hoa.
---------
Nhật ký của Giang Chiêu Nguyên: Hôm nay lần đầu tiên có người ôm ta, rất thích nàng ấy.
Nhật ký của Ngọc Lê Thanh: Hôm nay bị cha đánh tay không đau, ngã vào trong bụi hoa, mông đau rất lâu, đều là do Giang Chiêu Nguyên.
4
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
