0 chữ
Chương 32
Chương 32: Xin bá phụ cho phép
Thiếu niên thổ lộ tâm tư ngây thơ đơn thuần, trong mắt Ngọc Lê Thanh phản chiếu bóng dáng của hắn, gượng gạo quay đầu đi, sợ nhìn thêm một lát nữa sẽ thật sự tin lời của hắn.
Hắn còn quá nhỏ, làm sao hiểu được lời này nói cho nữ tử nghe thì có thâm ý sâu cỡ nào.
Tâm tư năm nàng mười lăm tuổi nông cạn, cho rằng thành thân trở thành phu thê thì sẽ tin tưởng lẫn nhau, phu thê tình thâm giống như phụ thân và mẫu thân của nàng. Nhưng khi xảy ra trên người mình thì mới biết được cũng không phải tất cả phu thê đều có thể thẳng thắn thành khẩn đối đãi.
Mà hiện tại nàng đã có tâm trí của mười tám tuổi, Giang Chiêu Nguyên chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, không có cha mẹ yêu thương, bị lạnh nhạt ở Hầu phủ, lúc này mới ký thác tình cảm cầu mà không được lên trên người nàng.
Lòng bàn tay có chút nóng lên, Ngọc Lê Thanh rút tay về, nhỏ giọng nói: “Đừng nói lời ngu ngốc.”
Ánh mắt Giang Chiêu Nguyên theo sát tầm mắt của nàng, nhẹ giọng đáp: “Tất cả lời ta nói đều là lời thật lòng, Thanh Thanh không tin ta sao?”
Ngọc Lê Thanh trầm mặc ngắn ngủi.
Chính là bởi vì tin, nên mới không dám nghe nhiều.
Nàng thiếu quyết đoán giống như phụ thân, vội khuyên hắn im miệng, “Ngươi đừng nói nữa, phụ thân ta còn ở đây.”
Sắc mặt Ngọc Thiên Lỗi âm trầm nhìn hai người.
Trước kia còn cảm thấy vui vẻ vì thấy hai người họ có quan hệ tốt, hôm nay mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là con gái gả đi như hắt nước ra ngoài.
Vốn tưởng rằng tính tình của hai người họ còn phải mài hợp thêm một khoảng thời gian, lúc này mới vài ngày, đã lôi lôi kéo kéo, không ra thể thống gì ở trước mặt của ông rồi, còn nói thầm, tưởng ông tai điếc không nghe thấy sao?
“Hai đứa che chở lẫn nhau, có vẻ ta là không thấu tình đạt lý.” Ngọc Thiên Lỗi ôm lấy cánh tay, mất hứng quay đầu đi.
“Sao có thể chứ, phụ thân thương con gái nhất.” Ngọc Lê Thanh từ phía sau Giang Chiêu Nguyên chạy tới, kéo cánh tay phụ thân lắc lắc.
Áo bông nhỏ của ấm áp lại trở về bên cạnh mình, sắc mặt Ngọc Thiên Lỗi cuối cùng cũng không khó coi nữa.
Ông vốn cũng không muốn đánh quá tàn nhẫn, con gái mình nuôi sao có thể không đau lòng chứ. Nếu Giang Chiêu Nguyên đã xông vào bảo vệ nàng, vậy mình cứ theo bậc thang mà đi xuống.
Ngọc Thiên Lỗi hắng giọng, ôn hòa nói: “Nếu hai đứa đã không làm chuyện quá khác người, hôm nay miễn đánh tay, nếu có lần sau, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.”
Miễn một trận đánh, Ngọc Lê Thanh vui vẻ suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.
Một câu “Cám ơn phụ thân” còn chưa nói ra khỏi miệng, đã nghe thấy Giang Chiêu Nguyên nói: “Nhưng ta muốn ở cùng một chỗ với Thanh Thanh, xin bá phụ cho phép.”
Vẻ mặt Ngọc Thiên Lỗi cứng đờ trong nháy mắt.
Cho phép cái gì?
Ông cũng đã không truy cứu chuyện này rồi, tại sao Giang công tử còn muốn từng bước ép sát, chẳng lẽ thật sự còn muốn ông há mồm đồng ý bọn họ hàng đêm lén lút gặp nhau sao?
Giang Chiêu Nguyên đợi một hồi không nhận được câu trả lời, lại muốn mở miệng cầu xin, Ngọc Lê Thanh nhanh tay lẹ mắt tiến lên che miệng hắn lại, xoay người cười đùa với phụ thân: “Hắn nói đùa thôi, phụ thân đừng để trong lòng, con dẫn hắn về trước.”
Ngọc Lê Thanh một tay đẩy hắn đi ra ngoài, nhưng Giang Chiêu Nguyên giống như là đã hạ quyết tâm, làm thế nào cũng không muốn rời đi.
Ngọc Lê Thanh không có cách nào, buông miệng hắn ra.
Giang Chiêu Nguyên nhìn thẳng vào Ngọc Thiên Lỗi muốn nói gì đó, còn chưa mở miệng, thắt lưng đã bị hai cánh tay mảnh mai ôm lấy, một giây sau, cả người hắn đều bị Ngọc Lê Thanh ôm lấy!
Giang Chiêu Nguyên sững sờ.
Ngọc Thiên Lỗi nhìn con gái ôm người ra ngoài, miệng đều kinh ngạc đến không khép lại được.
Hắn còn quá nhỏ, làm sao hiểu được lời này nói cho nữ tử nghe thì có thâm ý sâu cỡ nào.
Tâm tư năm nàng mười lăm tuổi nông cạn, cho rằng thành thân trở thành phu thê thì sẽ tin tưởng lẫn nhau, phu thê tình thâm giống như phụ thân và mẫu thân của nàng. Nhưng khi xảy ra trên người mình thì mới biết được cũng không phải tất cả phu thê đều có thể thẳng thắn thành khẩn đối đãi.
Mà hiện tại nàng đã có tâm trí của mười tám tuổi, Giang Chiêu Nguyên chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, không có cha mẹ yêu thương, bị lạnh nhạt ở Hầu phủ, lúc này mới ký thác tình cảm cầu mà không được lên trên người nàng.
Ánh mắt Giang Chiêu Nguyên theo sát tầm mắt của nàng, nhẹ giọng đáp: “Tất cả lời ta nói đều là lời thật lòng, Thanh Thanh không tin ta sao?”
Ngọc Lê Thanh trầm mặc ngắn ngủi.
Chính là bởi vì tin, nên mới không dám nghe nhiều.
Nàng thiếu quyết đoán giống như phụ thân, vội khuyên hắn im miệng, “Ngươi đừng nói nữa, phụ thân ta còn ở đây.”
Sắc mặt Ngọc Thiên Lỗi âm trầm nhìn hai người.
Trước kia còn cảm thấy vui vẻ vì thấy hai người họ có quan hệ tốt, hôm nay mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là con gái gả đi như hắt nước ra ngoài.
Vốn tưởng rằng tính tình của hai người họ còn phải mài hợp thêm một khoảng thời gian, lúc này mới vài ngày, đã lôi lôi kéo kéo, không ra thể thống gì ở trước mặt của ông rồi, còn nói thầm, tưởng ông tai điếc không nghe thấy sao?
“Sao có thể chứ, phụ thân thương con gái nhất.” Ngọc Lê Thanh từ phía sau Giang Chiêu Nguyên chạy tới, kéo cánh tay phụ thân lắc lắc.
Áo bông nhỏ của ấm áp lại trở về bên cạnh mình, sắc mặt Ngọc Thiên Lỗi cuối cùng cũng không khó coi nữa.
Ông vốn cũng không muốn đánh quá tàn nhẫn, con gái mình nuôi sao có thể không đau lòng chứ. Nếu Giang Chiêu Nguyên đã xông vào bảo vệ nàng, vậy mình cứ theo bậc thang mà đi xuống.
Ngọc Thiên Lỗi hắng giọng, ôn hòa nói: “Nếu hai đứa đã không làm chuyện quá khác người, hôm nay miễn đánh tay, nếu có lần sau, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.”
Miễn một trận đánh, Ngọc Lê Thanh vui vẻ suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.
Vẻ mặt Ngọc Thiên Lỗi cứng đờ trong nháy mắt.
Cho phép cái gì?
Ông cũng đã không truy cứu chuyện này rồi, tại sao Giang công tử còn muốn từng bước ép sát, chẳng lẽ thật sự còn muốn ông há mồm đồng ý bọn họ hàng đêm lén lút gặp nhau sao?
Giang Chiêu Nguyên đợi một hồi không nhận được câu trả lời, lại muốn mở miệng cầu xin, Ngọc Lê Thanh nhanh tay lẹ mắt tiến lên che miệng hắn lại, xoay người cười đùa với phụ thân: “Hắn nói đùa thôi, phụ thân đừng để trong lòng, con dẫn hắn về trước.”
Ngọc Lê Thanh một tay đẩy hắn đi ra ngoài, nhưng Giang Chiêu Nguyên giống như là đã hạ quyết tâm, làm thế nào cũng không muốn rời đi.
Ngọc Lê Thanh không có cách nào, buông miệng hắn ra.
Giang Chiêu Nguyên nhìn thẳng vào Ngọc Thiên Lỗi muốn nói gì đó, còn chưa mở miệng, thắt lưng đã bị hai cánh tay mảnh mai ôm lấy, một giây sau, cả người hắn đều bị Ngọc Lê Thanh ôm lấy!
Giang Chiêu Nguyên sững sờ.
Ngọc Thiên Lỗi nhìn con gái ôm người ra ngoài, miệng đều kinh ngạc đến không khép lại được.
4
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
