TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31: Chỉ có nhìn thấy nàng thì ta mới an tâm

Phụ thân bốn mươi mốt tuổi, cũng không có thân hình mập mạp giống phú thương lão gia bên cạnh, ngược lại có hơi gầy gò, năm mẫu thân qua đời, cả người ông gầy đi một vòng, khóc đến hai mắt cũng sắp hỏng, Ngọc Lê Thanh và phụ thân đã nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, vừa thấy ông khóc, bản thân cũng đau lòng theo.

“Phụ thân đừng khóc mà.” Ngọc Lê Thanh bất đắc dĩ vươn tay ra, “Con biết sai rồi, đánh nhẹ một chút được không?”

“Còn dám cứng miệng.” Ngọc Thiên Lỗi lau nước mắt, tay cầm thước nặng nề đánh xuống, nhất thời vang lên một tiếng kêu rên.

Đau muốn chết.

Lòng bàn tay nóng bỏng, Ngọc Lê Thanh không dám nhìn, sau khi hô đau một tiếng thì cắn chặt hàm răng, không muốn cho hạ nhân bên ngoài nghe thấy rồi loại suy đoán lung tung.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đau đớn của nàng đã sắp vặt cùng một chỗ, Ngọc Thiên Lỗi không nỡ đánh tiếp, nhưng lại sợ nàng không nhớ lâu ngày sau lại phạm sai lầm, do dự trong chốc lát, lại giơ tay xuống.

“Dừng tay!”

Cửa thư phòng từ bên ngoài bị đẩy ra, thiếu niên khẩn trương đi vào phòng, nhìn thấy Ngọc Lê Thanh quỳ trên mặt đất chịu phạt, hắn nhíu mày, đứng che chắn trước mặt nàng.

Thiếu niên thanh tú tuấn mỹ sắc mặt không sợ hãi, chắp tay cúi đầu với Ngọc Thiên Lỗi, “Kính xin bá phụ hạ thủ lưu tình.”

Trước mặt rơi xuống bóng dáng của thiếu niên, Ngọc Lê Thanh ngửa đầu nhìn thấy mái tóc dài phiêu dật sau lưng hắn, bên cạnh lộ ra cổ trắng như tuyết, vẫn lộ vẻ non nớt, nhưng sau lưng hắn lại đáng tin cậy như vậy, làm cho người ta cảm thấy an tâm.

Ngọc Lê Thanh đứng dậy, trốn sau lưng hắn, nhỏ giọng nói: “Phụ thân hiểu lầm chúng ta, ngươi mau giải thích vài câu đi.”

Thắt lưng nhạy cảm bị đầu ngón tay nàng chọc nhẹ, sau lưng tê dại, hai má Giang Chiêu Nguyên hơi phiếm hồng, đứng thẳng người nghiêm mặt nói: “Bá phụ, đêm qua là ta xông vào phòng ngủ của Thanh Thanh, là ta thất lễ trước, người nên bị phạt là ta.”

Ngọc Thiên Lỗi buông thước ra, nhìn thiếu niên xông vào chủ động gánh vác trách nhiệm, trong lòng cực kỳ phức tạp.

Ông rất thưởng thức người con rể này, nhưng con gái nhà mình còn chưa gả ra ngoài, làm sao lại thành “Thanh Thanh” trong miệng Giang công tử rồi?

Thật sự là thân cận quá mức.

Nhìn thấy bầu không khí giữa ba người càng cứng ngắc hơn, Ngọc Lê Thanh đề nghị: “Giang công tử là người ngoài, phụ thân không cần phạt hắn, chỉ xin phụ thân có thể giảm một nửa hai mươi roi kia của con.”

“Vốn là ta làm không đúng, không nên để Thanh Thanh chịu phạt thay ta.” Giang Chiêu Nguyên chủ động vươn tay ra với Ngọc Thiên Lỗi, “Xin bá phụ yên tâm, ta không sợ đau.”

Không đợi Ngọc Thiên Lỗi trả lời, Ngọc Lê Thanh đã nắm lấy tay hắn kéo về từ phía sau.

“Bệnh của ngươi chưa chắc đã khỏi hẳn, còn tới đây tìm đánh.” Quan tâm hắn là không giả, nhưng cũng lo lắng phụ thân thật sự ra tay đánh hắn, bị ghi hận thì thảm rồi.

Bàn tay thiếu nữ phủ lên mu bàn tay, ngón tay xuyên qua khe hở ngón tay hắn, khép lại trong lòng bàn tay.

Xúc cảm rõ ràng, đầu ngón tay ấm áp mà mềm mại, giống như nhẹ nhàng nắm trái tim của hắn ở trong đó.

Cảm giác được nàng nhìn chăm chú, được nàng nắm chặt tay khiến Giang Chiêu Nguyên cực kỳ rung động, chậm rãi siết chặt ngón tay cầm lấy đầu ngón tay nàng, dịu dàng nói: “Ta nguyện chịu phạt, nhưng ta không hối hận.”

Ngọc Lê Thanh hỏi hắn: “Không hối hận chuyện gì?”

Giang Chiêu Nguyên nghiêng người qua, hai người nắm tay nhau lại gần nhau hơn, trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói: “Ta nhớ nàng, chỉ muốn gặp nàng, một giây một phút cũng không đợi được.”

“Chỉ có nhìn thấy nàng thì ta mới an tâm.” Con ngươi âm ướt nhìn vào mắt Ngọc Lê Thanh, giọng nói non nớt, ngữ khí cực kỳ dịu dàng.

3

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.