0 chữ
Chương 30
Chương 30: Là Giang Chiêu Nguyên câu dẫn nàng
Dưới đầu gối lót đệm mềm vẫn cảm thấy cứng rắn, Ngọc Lê Thanh tìm một tư thế tương đối thoải mái mà quỳ xuống, sợ hãi hỏi: “Phụ thân, con gái đã làm sai chuyện gì sao?”
Đôi mắt sáng vô tội xa xa nhìn ông, trông giống như hoàn toàn không biết chuyện, Ngọc Thiên Lỗi chịu đựng tức giận móc ra một bộ đồ ngủ tuyết trắng từ dưới thư án ném lên trên bàn, mềm nhũn, không có tiếng vang.
“Hôm nay nha hoàn quét dọn ở trong phòng con phát hiện đồ ngủ của nam tử, còn đưa đến trước mặt ta, con… Con là một cô nương, sao có thể không biết liêm sỉ như thế!”
Ngọc Lê Thanh liếc mắt một cái đã nhận ra đó là xiêm y của Giang Chiêu Nguyên, bướng bỉnh xoay mặt đi, “Con không hề không biết liêm sỉ, phụ thân đừng oan uổng cho con.”
Dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục, là ngày thường được cưng chiều quen rồi, phạm sai lầm cũng dám không nhận.
Ngọc Thiên Lỗi vừa tức giận vừa đau lòng, ông dung túng con gái tùy hứng nghịch ngợm, chỉ có không hy vọng nàng mất lễ nghĩa quy tắc, cả giận nói: “Vậy tại sao xiêm y sát người của nam tử này lại chạy đến phòng của con, con giải thích rõ ràng được không?”
Chuyện này phải giải thích như thế nào, phụ thân nhận định nàng làm tổn tại liêm sỉ, nói sự thật thì cũng chỉ càng tô càng đen thôi.
Ngọc Lê Thanh lựa chọn ngậm miệng không nói.
“Nếu con đã ngầm thừa nhận, vậy sẽ đánh con hai mươi cái, để cho con nhớ kỹ.” Ngọc Thiên Lỗi xoay người tới ngăn tủ cầm thước đến, hùng hổ đi tới trước mặt Ngọc Lê Thanh, “Đưa tay ra!”
Thước vừa dài vừa nặng đặt ngang trước mắt, Ngọc Lê Thanh vèo một cái, giấu hai tay ra phía sau, bĩu miệng nhỏ nhắn, “Không đưa!”
“Biết sai còn không nguyện chịu phạt, xem ra là ta đã chiều hư con rồi.” Ngọc Thiên Lỗi nắm thước, cực kỳ tức giận.
Ngọc Lê Thanh cũng ủy khuất, bị giáo huấn vài câu thì cũng thôi đi, sao lại còn muốn đánh nữa.
Kích động nói: “Phụ thân hiểu rõ đại nghĩa, chẳng lẽ không nhìn ra đồ ngủ kia là của ai sao, tại sao chỉ đánh một mình con gái, muốn đánh thì cũng phải kéo Giang Chiêu Nguyên kia đến để chia một nửa với con, bằng không chính là thiên vị, bất công, con gái không phục!”
Càng la hét âm thanh càng lớn, Ngọc Thiên Lỗi sợ tới mức ra dấu im lặng với nàng, “Con còn dám hò hét lung tung, còn chê không đủ mất mặt sao?”
Ngọc Lê Thanh nhếch miệng nhỏ nhắn, “Mất mặt chỗ nào, nửa đêm hắn tới tìm con, con thấy hắn bị mưa xối ướt hết cho mới bảo hắn vào phòng thay quần áo, con làm chuyện tốt, không thẹn với lương tâm.”
Nàng đã nói mọi chuyện ra, Ngọc Thiên Lỗi tin lời nàng nói là sự thật, nhưng vẫn tức giận.
“Giang công tử không thích tuân thủ quy củ là chuyện của hắn, nhưng con là một cô nương chưa xuất giá, nửa đêm để cho hắn vào cửa, truyền ra ngoài sẽ mang tiếng xấu là câu dẫn người khác, làm sao xứng với mẫu thân con trên trời có linh thiêng.”
Ngọc Lê Thanh ủy khuất, “Phụ thân, con không câu dẫn hắn.”
Rõ ràng là Giang Chiêu Nguyên câu dẫn nàng, nhưng hắn xinh đẹp như vậy, cũng rất ngoan ngoãn, cũng là nàng cam tâm tình nguyện mắc câu.
“Con biết chuyện này truyền ra ngoài không dễ nghe, cho nên không dám phô trương, lại có người nói chuyện này cho người biết, đây không phải là cố ý khiến cho người thêm bực bội sao…”
Trong lòng Ngọc Lê Thanh cảm thấy nghi hoặc, sáng nay lúc ra cửa cũng không cho người vào phòng quét dọn, là nha đầu nào không có quy củ tự tiện xông vào phòng của nàng, còn tự ý chủ trương đưa đồ ngủ đến chỗ phụ thân.
Lúc trước khi Ngọc Thịnh cầm thư họa đến cầu kiến Giang Chiêu Nguyên, nàng đã nghi ngờ trong phủ có người tìm hiểu tin tức thay cho Ngọc Thịnh, hôm nay lại xảy ra chuyện này, chắc chắn là trong phủ có nội ứng của Ngọc Thịnh.
Ngọc Lê Thanh do dự có nên nói suy đoán của mình cho phụ thân hay không, ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt phụ thân mang vẻ khổ sở, trong mắt rưng rưng, sắp khóc ra rồi.
Đôi mắt sáng vô tội xa xa nhìn ông, trông giống như hoàn toàn không biết chuyện, Ngọc Thiên Lỗi chịu đựng tức giận móc ra một bộ đồ ngủ tuyết trắng từ dưới thư án ném lên trên bàn, mềm nhũn, không có tiếng vang.
“Hôm nay nha hoàn quét dọn ở trong phòng con phát hiện đồ ngủ của nam tử, còn đưa đến trước mặt ta, con… Con là một cô nương, sao có thể không biết liêm sỉ như thế!”
Ngọc Lê Thanh liếc mắt một cái đã nhận ra đó là xiêm y của Giang Chiêu Nguyên, bướng bỉnh xoay mặt đi, “Con không hề không biết liêm sỉ, phụ thân đừng oan uổng cho con.”
Dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục, là ngày thường được cưng chiều quen rồi, phạm sai lầm cũng dám không nhận.
Chuyện này phải giải thích như thế nào, phụ thân nhận định nàng làm tổn tại liêm sỉ, nói sự thật thì cũng chỉ càng tô càng đen thôi.
Ngọc Lê Thanh lựa chọn ngậm miệng không nói.
“Nếu con đã ngầm thừa nhận, vậy sẽ đánh con hai mươi cái, để cho con nhớ kỹ.” Ngọc Thiên Lỗi xoay người tới ngăn tủ cầm thước đến, hùng hổ đi tới trước mặt Ngọc Lê Thanh, “Đưa tay ra!”
Thước vừa dài vừa nặng đặt ngang trước mắt, Ngọc Lê Thanh vèo một cái, giấu hai tay ra phía sau, bĩu miệng nhỏ nhắn, “Không đưa!”
“Biết sai còn không nguyện chịu phạt, xem ra là ta đã chiều hư con rồi.” Ngọc Thiên Lỗi nắm thước, cực kỳ tức giận.
Kích động nói: “Phụ thân hiểu rõ đại nghĩa, chẳng lẽ không nhìn ra đồ ngủ kia là của ai sao, tại sao chỉ đánh một mình con gái, muốn đánh thì cũng phải kéo Giang Chiêu Nguyên kia đến để chia một nửa với con, bằng không chính là thiên vị, bất công, con gái không phục!”
Càng la hét âm thanh càng lớn, Ngọc Thiên Lỗi sợ tới mức ra dấu im lặng với nàng, “Con còn dám hò hét lung tung, còn chê không đủ mất mặt sao?”
Ngọc Lê Thanh nhếch miệng nhỏ nhắn, “Mất mặt chỗ nào, nửa đêm hắn tới tìm con, con thấy hắn bị mưa xối ướt hết cho mới bảo hắn vào phòng thay quần áo, con làm chuyện tốt, không thẹn với lương tâm.”
Nàng đã nói mọi chuyện ra, Ngọc Thiên Lỗi tin lời nàng nói là sự thật, nhưng vẫn tức giận.
Ngọc Lê Thanh ủy khuất, “Phụ thân, con không câu dẫn hắn.”
Rõ ràng là Giang Chiêu Nguyên câu dẫn nàng, nhưng hắn xinh đẹp như vậy, cũng rất ngoan ngoãn, cũng là nàng cam tâm tình nguyện mắc câu.
“Con biết chuyện này truyền ra ngoài không dễ nghe, cho nên không dám phô trương, lại có người nói chuyện này cho người biết, đây không phải là cố ý khiến cho người thêm bực bội sao…”
Trong lòng Ngọc Lê Thanh cảm thấy nghi hoặc, sáng nay lúc ra cửa cũng không cho người vào phòng quét dọn, là nha đầu nào không có quy củ tự tiện xông vào phòng của nàng, còn tự ý chủ trương đưa đồ ngủ đến chỗ phụ thân.
Lúc trước khi Ngọc Thịnh cầm thư họa đến cầu kiến Giang Chiêu Nguyên, nàng đã nghi ngờ trong phủ có người tìm hiểu tin tức thay cho Ngọc Thịnh, hôm nay lại xảy ra chuyện này, chắc chắn là trong phủ có nội ứng của Ngọc Thịnh.
Ngọc Lê Thanh do dự có nên nói suy đoán của mình cho phụ thân hay không, ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt phụ thân mang vẻ khổ sở, trong mắt rưng rưng, sắp khóc ra rồi.
6
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
