0 chữ
Chương 22
Chương 22: Hắn thật sự rất đẹp
Thân thể bị bệnh hư nhuyễn vô lực, Giang Chiêu Nguyên bị Ngọc Lê Thanh kéo vào trong phòng, bước chân bất ổn, đυ.ng vào cánh tay nàng.
Trên người nàng thật ấm áp.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay của nàng lan tràn đến cổ tay của hắn, sau khi thân hình căng thẳng lạnh như băng cảm giác được sự ấm áp, chậm rãi thoát lực, ánh mắt thiếu niên mê ly hoảng hốt, si ngốc nhìn về phía thiếu nữ đứng ở trong ánh sáng ấm áp.
Ngọc Lê Thanh để đèn dầu xuống, chạy vào trong tìm kiếm, hô với bên ngoài: “Cởϊ qυầи áo ra đi, ta tìm cho ngươi một bộ sạch sẽ để thay.”
Giang Chiêu Nguyên đứng ở gian ngoài thoáng dừng một chút, thuận theo cởi dây áo...
Ngọc Lê Thanh lấy quần áo xong đóng cửa tủ quần áo lại, xoay người lại nhưng không bước nổi.
Dưới ánh lửa màu vàng ấm áp chiếu rọi, thân thể của thiếu niên lộ ra từ trong quần áo, tứ chi mịn màng, l*иg ngực gầy gò, bả vai rộng lớn, thắt lưng mịn màng, da thịt trắng như tuyết hiện ra ánh sáng nhạt óng ánh ở trong nước mưa lạnh như băng có vẻ càng non nớt xinh đẹp hơn.
Ngọc Lê Thanh sững sờ nhìn hắn, cổ họng bất giác có chút khô khốc.
Hắn thật sự rất đẹp.
Chỉ sợ trên thế gian này không có người thứ hai có thể có mỹ mạo như vậy.
Lúc mới gặp Giang Chiêu Nguyên năm mười tám tuổi, nàng đã cảm thấy dung mạo của thanh niên trước mắt vô cùng kinh người, chỉ là khi đó trong mắt Giang Chiêu Nguyên lãnh đạm không ánh sáng, tính tình lạnh lùng khó gần, giống như một vị thần cao cao tại thượng, khiến người bên ngoài không dám sinh ra một chút tà niệm nào.
Mà mỹ nhân trước mắt lại không có bất cứ thiết lập phòng bị nào, ngây thơ mơ hồ, mềm mại mà yếu ớt, thậm chí Ngọc Lê Thanh còn muốn xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của hắn, sờ sờ tóc của hắn.
Hắn nhỏ hơn nàng nửa tuổi, đạo lý đối nhân xử thế lại kém nàng mười tuổi. Bảo hắn làm cái gì hắn sẽ làm cái đó, ngay cả cởϊ qυầи áo cũng không tránh mặt người khác.
Nên nói hắn nghe lời hay là gì đây?
Ngọc Lê Thanh ho một tiếng, nghiêng mặt sang chỗ khác, “Xoay qua chỗ khác một chút.”
Thiếu niên cởi đai lưng được một nửa đỏ mặt ngẩng đầu lên, thẹn thùng quay lưng về phía nàng, cởi vật che đậy cuối cùng trên người ra.
Trên người hắn vẫn luôn lạnh lẽo, dầm mưa cũng được, cởϊ qυầи áo cũng được, đối với hắn mà nói cũng không có gì khác biệt cả.
Ngọc Lê Thanh tiếp cận hắn từ phía sau, nghiêng mặt không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, hai tay mở khăn tắm trắng rộng thùng thình ra, bao bọc thiếu niên đã ướt sũng ở trong khăn tắm mềm mại lại hút nước.
Nàng đứng sau lưng hắn, lấy ra một chiếc khăn khác để trên cánh tay, kiên nhẫn lau tóc cho hắn, cho đến khi lau khô nước trên sợi tóc mới dừng lại.
Không khí không khỏi yên tĩnh.
Thiếu niên xoay người lại, Ngọc Lê Thanh cúi đầu nhìn hắn, một tay hắn nắm chặt chiếc khăn quấn trên người, tay kia vươn ra từ dưới chiếc khăn, bắt lấy góc áo của nàng.
Khuôn mặt trẻ con gần ngay trước mắt, tinh xảo như tượng ngọc được điêu khắc tỉ mỉ. Chiếc khăn màu trắng che kín từ trên cổ trở xuống, mái tóc dài màu mực rối tung tán loạn ở trên người, có hơi chật vật.
Nhìn thấy tay hắn sắp ôm tới, Ngọc Lê Thanh vội vàng giơ tay đè bả vai hắn lại, “Đợi đã!”
Giang Chiêu Nguyên ngước mắt lên, lông mi cong cong mà dày đặc, bởi vì bất an mà có hơi lay động, “Thanh Thanh, ta lạnh quá...”
Ánh mắt lóe lên giọt lệ si ngốc nhìn nàng, cực kỳ đáng thương, ngược lại khiến cho Ngọc Lê Thanh sinh ra vài phần không đành lòng.
Nàng than nhẹ một tiếng, đưa xiêm y cho hắn, “Mặc đồ ngủ vào trước đi.”
Giang Chiêu Nguyên nhận lấy đồ ngủ, có hơi được sủng ái mà kinh sợ, “Đây là xiêm y của nàng sao?”
“Ừm, mẫu thân ta làm cho ta.” Ngọc Lê Thanh vừa nói, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, “Bà may cho ta vài bộ đồ ngủ, nói đủ cho ta mặc đến khi lập gia đình, bộ này hơi lớn, ta vẫn chưa mặc, để cho ngươi mặc một đêm trước.”
Giang Chiêu Nguyên buông lỏng tay mặc quần áo, Ngọc Lê Thanh tự giác quay lưng lại, đi vào bên trong, trầm tư suy nghĩ.
Trên người nàng thật ấm áp.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay của nàng lan tràn đến cổ tay của hắn, sau khi thân hình căng thẳng lạnh như băng cảm giác được sự ấm áp, chậm rãi thoát lực, ánh mắt thiếu niên mê ly hoảng hốt, si ngốc nhìn về phía thiếu nữ đứng ở trong ánh sáng ấm áp.
Ngọc Lê Thanh để đèn dầu xuống, chạy vào trong tìm kiếm, hô với bên ngoài: “Cởϊ qυầи áo ra đi, ta tìm cho ngươi một bộ sạch sẽ để thay.”
Giang Chiêu Nguyên đứng ở gian ngoài thoáng dừng một chút, thuận theo cởi dây áo...
Ngọc Lê Thanh lấy quần áo xong đóng cửa tủ quần áo lại, xoay người lại nhưng không bước nổi.
Dưới ánh lửa màu vàng ấm áp chiếu rọi, thân thể của thiếu niên lộ ra từ trong quần áo, tứ chi mịn màng, l*иg ngực gầy gò, bả vai rộng lớn, thắt lưng mịn màng, da thịt trắng như tuyết hiện ra ánh sáng nhạt óng ánh ở trong nước mưa lạnh như băng có vẻ càng non nớt xinh đẹp hơn.
Hắn thật sự rất đẹp.
Chỉ sợ trên thế gian này không có người thứ hai có thể có mỹ mạo như vậy.
Lúc mới gặp Giang Chiêu Nguyên năm mười tám tuổi, nàng đã cảm thấy dung mạo của thanh niên trước mắt vô cùng kinh người, chỉ là khi đó trong mắt Giang Chiêu Nguyên lãnh đạm không ánh sáng, tính tình lạnh lùng khó gần, giống như một vị thần cao cao tại thượng, khiến người bên ngoài không dám sinh ra một chút tà niệm nào.
Mà mỹ nhân trước mắt lại không có bất cứ thiết lập phòng bị nào, ngây thơ mơ hồ, mềm mại mà yếu ớt, thậm chí Ngọc Lê Thanh còn muốn xoa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của hắn, sờ sờ tóc của hắn.
Hắn nhỏ hơn nàng nửa tuổi, đạo lý đối nhân xử thế lại kém nàng mười tuổi. Bảo hắn làm cái gì hắn sẽ làm cái đó, ngay cả cởϊ qυầи áo cũng không tránh mặt người khác.
Ngọc Lê Thanh ho một tiếng, nghiêng mặt sang chỗ khác, “Xoay qua chỗ khác một chút.”
Thiếu niên cởi đai lưng được một nửa đỏ mặt ngẩng đầu lên, thẹn thùng quay lưng về phía nàng, cởi vật che đậy cuối cùng trên người ra.
Trên người hắn vẫn luôn lạnh lẽo, dầm mưa cũng được, cởϊ qυầи áo cũng được, đối với hắn mà nói cũng không có gì khác biệt cả.
Ngọc Lê Thanh tiếp cận hắn từ phía sau, nghiêng mặt không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, hai tay mở khăn tắm trắng rộng thùng thình ra, bao bọc thiếu niên đã ướt sũng ở trong khăn tắm mềm mại lại hút nước.
Nàng đứng sau lưng hắn, lấy ra một chiếc khăn khác để trên cánh tay, kiên nhẫn lau tóc cho hắn, cho đến khi lau khô nước trên sợi tóc mới dừng lại.
Không khí không khỏi yên tĩnh.
Khuôn mặt trẻ con gần ngay trước mắt, tinh xảo như tượng ngọc được điêu khắc tỉ mỉ. Chiếc khăn màu trắng che kín từ trên cổ trở xuống, mái tóc dài màu mực rối tung tán loạn ở trên người, có hơi chật vật.
Nhìn thấy tay hắn sắp ôm tới, Ngọc Lê Thanh vội vàng giơ tay đè bả vai hắn lại, “Đợi đã!”
Giang Chiêu Nguyên ngước mắt lên, lông mi cong cong mà dày đặc, bởi vì bất an mà có hơi lay động, “Thanh Thanh, ta lạnh quá...”
Ánh mắt lóe lên giọt lệ si ngốc nhìn nàng, cực kỳ đáng thương, ngược lại khiến cho Ngọc Lê Thanh sinh ra vài phần không đành lòng.
Nàng than nhẹ một tiếng, đưa xiêm y cho hắn, “Mặc đồ ngủ vào trước đi.”
Giang Chiêu Nguyên nhận lấy đồ ngủ, có hơi được sủng ái mà kinh sợ, “Đây là xiêm y của nàng sao?”
“Ừm, mẫu thân ta làm cho ta.” Ngọc Lê Thanh vừa nói, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, “Bà may cho ta vài bộ đồ ngủ, nói đủ cho ta mặc đến khi lập gia đình, bộ này hơi lớn, ta vẫn chưa mặc, để cho ngươi mặc một đêm trước.”
Giang Chiêu Nguyên buông lỏng tay mặc quần áo, Ngọc Lê Thanh tự giác quay lưng lại, đi vào bên trong, trầm tư suy nghĩ.
7
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
