0 chữ
Chương 21
Chương 21: Có thể ôm ta một chút không?
Hắn đẩy cửa bước đi phù phiếm đi vào trong mưa, bóng dáng mảnh mai bị bóng tối bao phủ. Mưa bụi lành lạnh đánh vào người, khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn rất nhiều.
Trái tim vẫn rất đau.
Mơ thấy chuyện kiếp trước, cảm xúc lâu ngày khó bình phục.
Đi trong đêm tối, hắn không hề sợ hãi. Bởi vì ác mộng mà đau khổ tích tụ ở ngực, làm thế nào cũng không thể tiêu tan được.
Đó cũng là cảm xúc nàng mang đến cho hắn, bi thương.
Nàng đã từng mang đến cho hắn nhiều điều tốt đẹp như vậy, nhưng cuối cùng chỉ để lại cho hắn sự hối hận và đau khổ vô tận, ngay cả lương tâm duy nhất của hắn cũng bị chôn vùi.
Rất muốn gặp nàng, muốn nắm chặt tay nàng để cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nàng, muốn nhìn nụ cười của nàng, nghe giọng nói của nàng, chỉ cần có nàng ở bên cạnh, cho dù làm gì cũng đều được.
Kiếp trước hắn làm sai hết lần này đến lần khác, nghiệp hỏa thiêu thân, tự đào mồ chôn mình.
Kiếp này, hắn chỉ muốn nàng.
…..
Đêm hè mưa dầm thấm ướt râm mát, giúp người ta ngủ ngon. Tiếng mưa tí tách rơi bên ngoài, thiếu nữ trên giường nhắm mắt ngủ say, trong lòng vẫn còn nhớ nhung.
Trước khi Giang Chiêu Nguyên mê man vẫn nắm chặt tay nàng, hai mắt đẫm lệ cầu xin nàng đừng đi, nhưng nàng vẫn đi.
Mặc dù là ở trong nhà mình, không có gò bó gì, nhưng nàng là một thiên kim tiểu thư ban đêm lại ngủ trong phòng khách cũng không tốt lắm, không biết còn tưởng rằng nàng muốn câu dẫn Giang Chiêu Nguyên đấy.
Dù sao hắn cũng ngủ say, chắc là không biết nàng đã rời đi.
Nếu như ngày mai hắn hỏi tới, nàng sẽ nói vài câu hay ho để dỗ dành hắn đi, nhìn hắn ngoan như vậy, cho dù có tức giận thật thì cũng sẽ không giận quá lâu.
Bên tai là giọt mưa tí tách rơi từ trên mái hiên xuống, trong lúc hoảng hốt giống như nghe thấy tiếng gõ cửa, Ngọc Lê Thanh nghi ngờ là do mình đã nghe lầm, ôm gối thêu hoa trở mình, lúc này âm thanh bên tai mới rõ ràng.
“Cộc cộc.”
Thật sự là có người gõ cửa.
Hơn nửa đêm, bên ngoài trời còn mưa, ai sẽ đến gõ cửa phòng nàng chứ?
Là Nhược Nhược sao?
Nha đầu ngốc này, có chuyện gì không thể nói vào sáng mai, cứ nhất định phải nửa đêm đến đây chứ, nếu như không phải việc gấp, nàng ít nhiều cũng phải giáo huấn nàng ta vài câu.
Ngọc Lê Thanh vốn ngủ rất ít, ngồi dậy dụi dụi mắt, mang giày thêu xuống giường, cầm một ngọn đèn dầu trên bàn đi ra mở cửa.
Mở cửa phòng ra, thiếu niên đứng bên ngoài ăn mặc đơn bạc, cổ áo đã trượt đến trên vai, lộ ra một mảnh vai trắng lạnh, đồ ngủ ướt đẫm có hơi trong suốt, dán sát vào trên người thiếu niên, lộ ra màu thịt ở dưới ánh đèn mờ nhạt.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nương theo ánh sáng yếu ớt thấy rõ khuôn mặt của nàng, đôi mắt dại ra dần dần có thần sắc, ủy khuất hít mũi, hốc mắt nhất thời chứa đầy nước mắt.
Lòng Ngọc Lê Thanh run lên, nhìn trái phải không có người, biết được là hắn một mình nửa đêm qua đây, lo lắng nói: “Ngươi còn đang bị bệnh, không nghỉ ngơi cho tốt lại chạy đến chỗ ta làm gì?”
Giơ tay sờ trán hắn, một mảnh lạnh lẽo.
Giang Chiêu Nguyên ủy khuất nức nở, đôi mắt rưng rưng nước mắt liễm diễm, điềm đạm đáng thương vươn hai tay về phía nàng, “Thanh Thanh, có thể ôm ta một chút không?”
Bỗng nhiên nổi lên một trận gió lớn, Ngọc Lê Thanh lạnh lùng run rẩy, lại nhìn Giang Chiêu Nguyên, sắc mặt trắng bệch, e rằng cơ thể đều đã lạnh cóng rồi.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, sẽ không chịu ngoan ngoãn trở về.
Thiếu niên mở to đôi mắt thủy nhuận trông mong mà nhìn nàng, bất an cắn môi dưới, đôi tay nâng lên, như là chó con xin sờ sờ, hèn mọn như vậy.
Ngọc Lê Thanh thật sự rất đau lòng, đều tại nàng, Giang Chiêu Nguyên đã nói không muốn để nàng đi, sao nàng lại không coi trọng chứ?
“Bên ngoài lạnh, vào trước đi.” Nói xong, kéo người vào trong phòng.
--------
Một cảnh nhỏ.
Ngọc Lê Thanh: Trên đường gặp phải một chú chó con ướt sũng, rất muốn đưa nó về nhà.
Giang Chiêu Nguyên:... Gâu?
Trái tim vẫn rất đau.
Mơ thấy chuyện kiếp trước, cảm xúc lâu ngày khó bình phục.
Đi trong đêm tối, hắn không hề sợ hãi. Bởi vì ác mộng mà đau khổ tích tụ ở ngực, làm thế nào cũng không thể tiêu tan được.
Đó cũng là cảm xúc nàng mang đến cho hắn, bi thương.
Nàng đã từng mang đến cho hắn nhiều điều tốt đẹp như vậy, nhưng cuối cùng chỉ để lại cho hắn sự hối hận và đau khổ vô tận, ngay cả lương tâm duy nhất của hắn cũng bị chôn vùi.
Rất muốn gặp nàng, muốn nắm chặt tay nàng để cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nàng, muốn nhìn nụ cười của nàng, nghe giọng nói của nàng, chỉ cần có nàng ở bên cạnh, cho dù làm gì cũng đều được.
Kiếp này, hắn chỉ muốn nàng.
…..
Đêm hè mưa dầm thấm ướt râm mát, giúp người ta ngủ ngon. Tiếng mưa tí tách rơi bên ngoài, thiếu nữ trên giường nhắm mắt ngủ say, trong lòng vẫn còn nhớ nhung.
Trước khi Giang Chiêu Nguyên mê man vẫn nắm chặt tay nàng, hai mắt đẫm lệ cầu xin nàng đừng đi, nhưng nàng vẫn đi.
Mặc dù là ở trong nhà mình, không có gò bó gì, nhưng nàng là một thiên kim tiểu thư ban đêm lại ngủ trong phòng khách cũng không tốt lắm, không biết còn tưởng rằng nàng muốn câu dẫn Giang Chiêu Nguyên đấy.
Dù sao hắn cũng ngủ say, chắc là không biết nàng đã rời đi.
Nếu như ngày mai hắn hỏi tới, nàng sẽ nói vài câu hay ho để dỗ dành hắn đi, nhìn hắn ngoan như vậy, cho dù có tức giận thật thì cũng sẽ không giận quá lâu.
“Cộc cộc.”
Thật sự là có người gõ cửa.
Hơn nửa đêm, bên ngoài trời còn mưa, ai sẽ đến gõ cửa phòng nàng chứ?
Là Nhược Nhược sao?
Nha đầu ngốc này, có chuyện gì không thể nói vào sáng mai, cứ nhất định phải nửa đêm đến đây chứ, nếu như không phải việc gấp, nàng ít nhiều cũng phải giáo huấn nàng ta vài câu.
Ngọc Lê Thanh vốn ngủ rất ít, ngồi dậy dụi dụi mắt, mang giày thêu xuống giường, cầm một ngọn đèn dầu trên bàn đi ra mở cửa.
Mở cửa phòng ra, thiếu niên đứng bên ngoài ăn mặc đơn bạc, cổ áo đã trượt đến trên vai, lộ ra một mảnh vai trắng lạnh, đồ ngủ ướt đẫm có hơi trong suốt, dán sát vào trên người thiếu niên, lộ ra màu thịt ở dưới ánh đèn mờ nhạt.
Lòng Ngọc Lê Thanh run lên, nhìn trái phải không có người, biết được là hắn một mình nửa đêm qua đây, lo lắng nói: “Ngươi còn đang bị bệnh, không nghỉ ngơi cho tốt lại chạy đến chỗ ta làm gì?”
Giơ tay sờ trán hắn, một mảnh lạnh lẽo.
Giang Chiêu Nguyên ủy khuất nức nở, đôi mắt rưng rưng nước mắt liễm diễm, điềm đạm đáng thương vươn hai tay về phía nàng, “Thanh Thanh, có thể ôm ta một chút không?”
Bỗng nhiên nổi lên một trận gió lớn, Ngọc Lê Thanh lạnh lùng run rẩy, lại nhìn Giang Chiêu Nguyên, sắc mặt trắng bệch, e rằng cơ thể đều đã lạnh cóng rồi.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, sẽ không chịu ngoan ngoãn trở về.
Thiếu niên mở to đôi mắt thủy nhuận trông mong mà nhìn nàng, bất an cắn môi dưới, đôi tay nâng lên, như là chó con xin sờ sờ, hèn mọn như vậy.
Ngọc Lê Thanh thật sự rất đau lòng, đều tại nàng, Giang Chiêu Nguyên đã nói không muốn để nàng đi, sao nàng lại không coi trọng chứ?
“Bên ngoài lạnh, vào trước đi.” Nói xong, kéo người vào trong phòng.
--------
Một cảnh nhỏ.
Ngọc Lê Thanh: Trên đường gặp phải một chú chó con ướt sũng, rất muốn đưa nó về nhà.
Giang Chiêu Nguyên:... Gâu?
6
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
