0 chữ
Chương 23
Chương 23: Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng
Lát nữa làm sao dụ hắn về?
Trong lúc suy nghĩ, tiếng mặc quần áo rất nhỏ bên ngoài ngừng lại, thiếu niên không nói lời nào cũng không có động tác gì, cực kỳ an tĩnh.
Ngọc Lê Thanh quay đầu lại, thấy thiếu niên đang bất an nắm chặt ngón tay, dáng vẻ muốn đi tới lại sợ chọc nàng tức giận, như là chó con mới vừa vào nhà mới, co quắp bất an.
Thật đáng yêu, muốn xoa tóc hắn.
Không được không được, phải để cho hắn trở về.
Nàng thở nhẹ một hơi nóng, ra vẻ nghiêm túc nói: “Ngươi là công tử Hầu phủ, ngay cả nam nữ khác biệt cũng không biết sao, tại sao có thể nửa đêm chạy đến đây chứ? Nếu như để cho người khác nhìn thấy, danh tiếng của ta…”
“Ta sẽ lấy nàng.” Thiếu niên nhìn về phía nàng, ánh mắt sáng ngời trong đêm tối cực kỳ rõ ràng.
Bọn họ có hôn ước, thành thân chẳng qua chỉ là khác biệt ngày sớm ngày muộn, thiếu niên một lòng xem nàng là nương tử tương lai, không muốn xa rời, lại không biết trong lòng Ngọc Lê Thanh có quỷ, đã ngóng trông giải trừ hôn ước với hắn từ lâu.
Nàng không ghét Giang Chiêu Nguyên, thậm chí cảm thấy hắn rất đáng yêu, nhưng chuyện này cũng không thể trở thành nguyên nhân để nàng đồng ý thành thân với hắn.
Hôn nhân là chuyện lớn của cuộc đời, nếu nàng gả cho hắn, sẽ phải rời xa phụ thân, sản nghiệp tích lũy ba đời của Ngọc gia cũng sẽ chôn vùi ở trong tay của đường huynh, mẫu thân trên trời có linh thiêng cũng khó mà an lòng.
Nàng không thể buông tay được.
“Oanh–“ Một tiếng sấm đánh vỡ sự im lặng ngắn ngủi.
Thiếu niên đứng ở gian ngoài sợ hãi kêu lên một tiếng, sợ hãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu, giống như giật mình, ngay cả âm thanh cũng đang run rẩy.
Ngọc Lê Thanh thấy vậy cũng sợ hãi, không chút suy nghĩ liền chạy đến bên cạnh hắn, “Giang Chiêu Nguyên! Ngươi làm sao vậy?”
Hắn cuộn tròn thân thể, nhắm chặt hai mắt không dám mở ra, thì thào cầu xin, “Ta, ta sợ... Thanh Thanh, nàng ôm ta đi…”
Làm chuyện ác cả đời, sao có thể không sợ trời phạt.
Lúc nhỏ sợ sét đánh, khóc lóc đi tìm mẫu thân, hắn nhào ra ngoài cửa phòng, gõ cửa từ ban đêm đến hừng đông, không ai trả lời. Thời niên thiếu bị phụ thân quất roi trong mưa giông, mưa to cọ rửa máu tươi từ dưới chân hắn chảy vào trong nước bùn, đau đớn thấu xương giống như băng lạnh, cả đời này của hắn cũng không quên được.
Lòng trở nên nặng nề, sắp không thể thở được nữa.
Hắn đã không thể phân biệt rõ ràng, rốt cuộc là trong lòng dính bùn, hay bản thân hắn chính là dơ bẩn.
Thân thể ấm áp từ sau lưng phủ lên, thiếu nữ nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của hắn, trán để ở sau gáy hắn, nhiệt độ cơ thể mềm mại truyền tới từ nơi da thịt chạm vào nhau, dần dần hòa tan băng lạnh trên người hắn.
Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm hắn.
Một lát sau, cảm nhận được người trong lòng thả lỏng thân thể, Ngọc Lê Thanh đỡ hắn đứng dậy, đi tới bên giường, để hắn nằm lên giường.
Nàng đứng ở bên giường đắp chăn cho hắn, tay lại bị hắn nắm chặt, lực đạo lớn đến sắp cào đau nàng.
“Đừng đi...” Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, ánh mắt mê mang nhìn nàng.
Tay hắn lạnh quá.
Thân thể cũng lạnh.
Ngọc Lê Thanh không có cách nào mặc kệ hắn, hạ quyết tâm, cởi giày thêu lên giường, chui vào trong chăn nằm xuống, xoa sau lưng thiếu niên, một tay ôm vào trong lòng.
Giải trừ hôn ước không vội lúc này, về phần chuyện thanh danh... Ngày mai rồi nghĩ tiếp.
Nàng ôm chặt lấy hắn, thân thể ấm áp giống như mặt trời không ngừng phát sáng, dịu dàng xua tan cái lạnh trên người hắn.
Giang Chiêu Nguyên cuộn tròn trong lòng nàng, khuôn mặt đối diện với cổ nàng, cánh tay thử ôm eo nhỏ của nàng, cảm nhận được nhiệt độ hai người ôm nhau, khàn giọng nói: “Thanh Thanh, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng.”
--------
Một cảnh nhỏ:
Giang Chiêu Nguyên (đáng thương): Thanh Thanh, ôm ta.
Ngọc Lê Thanh: Mặc dù hắn rất đáng yêu, nhưng ta có nguyên tắc.
Giang Chiêu Nguyên (khóc lóc): Thanh Thanh, ta rất sợ...
Ngọc Lê Thanh: Tuy rằng ta có nguyên tắc, nhưng hắn vừa đáng yêu lại đáng thương, ta muốn ôm hắn, bảo vệ hắn!
Trong lúc suy nghĩ, tiếng mặc quần áo rất nhỏ bên ngoài ngừng lại, thiếu niên không nói lời nào cũng không có động tác gì, cực kỳ an tĩnh.
Ngọc Lê Thanh quay đầu lại, thấy thiếu niên đang bất an nắm chặt ngón tay, dáng vẻ muốn đi tới lại sợ chọc nàng tức giận, như là chó con mới vừa vào nhà mới, co quắp bất an.
Thật đáng yêu, muốn xoa tóc hắn.
Không được không được, phải để cho hắn trở về.
Nàng thở nhẹ một hơi nóng, ra vẻ nghiêm túc nói: “Ngươi là công tử Hầu phủ, ngay cả nam nữ khác biệt cũng không biết sao, tại sao có thể nửa đêm chạy đến đây chứ? Nếu như để cho người khác nhìn thấy, danh tiếng của ta…”
“Ta sẽ lấy nàng.” Thiếu niên nhìn về phía nàng, ánh mắt sáng ngời trong đêm tối cực kỳ rõ ràng.
Bọn họ có hôn ước, thành thân chẳng qua chỉ là khác biệt ngày sớm ngày muộn, thiếu niên một lòng xem nàng là nương tử tương lai, không muốn xa rời, lại không biết trong lòng Ngọc Lê Thanh có quỷ, đã ngóng trông giải trừ hôn ước với hắn từ lâu.
Hôn nhân là chuyện lớn của cuộc đời, nếu nàng gả cho hắn, sẽ phải rời xa phụ thân, sản nghiệp tích lũy ba đời của Ngọc gia cũng sẽ chôn vùi ở trong tay của đường huynh, mẫu thân trên trời có linh thiêng cũng khó mà an lòng.
Nàng không thể buông tay được.
“Oanh–“ Một tiếng sấm đánh vỡ sự im lặng ngắn ngủi.
Thiếu niên đứng ở gian ngoài sợ hãi kêu lên một tiếng, sợ hãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu, giống như giật mình, ngay cả âm thanh cũng đang run rẩy.
Ngọc Lê Thanh thấy vậy cũng sợ hãi, không chút suy nghĩ liền chạy đến bên cạnh hắn, “Giang Chiêu Nguyên! Ngươi làm sao vậy?”
Hắn cuộn tròn thân thể, nhắm chặt hai mắt không dám mở ra, thì thào cầu xin, “Ta, ta sợ... Thanh Thanh, nàng ôm ta đi…”
Lúc nhỏ sợ sét đánh, khóc lóc đi tìm mẫu thân, hắn nhào ra ngoài cửa phòng, gõ cửa từ ban đêm đến hừng đông, không ai trả lời. Thời niên thiếu bị phụ thân quất roi trong mưa giông, mưa to cọ rửa máu tươi từ dưới chân hắn chảy vào trong nước bùn, đau đớn thấu xương giống như băng lạnh, cả đời này của hắn cũng không quên được.
Lòng trở nên nặng nề, sắp không thể thở được nữa.
Hắn đã không thể phân biệt rõ ràng, rốt cuộc là trong lòng dính bùn, hay bản thân hắn chính là dơ bẩn.
Thân thể ấm áp từ sau lưng phủ lên, thiếu nữ nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của hắn, trán để ở sau gáy hắn, nhiệt độ cơ thể mềm mại truyền tới từ nơi da thịt chạm vào nhau, dần dần hòa tan băng lạnh trên người hắn.
Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm hắn.
Nàng đứng ở bên giường đắp chăn cho hắn, tay lại bị hắn nắm chặt, lực đạo lớn đến sắp cào đau nàng.
“Đừng đi...” Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, ánh mắt mê mang nhìn nàng.
Tay hắn lạnh quá.
Thân thể cũng lạnh.
Ngọc Lê Thanh không có cách nào mặc kệ hắn, hạ quyết tâm, cởi giày thêu lên giường, chui vào trong chăn nằm xuống, xoa sau lưng thiếu niên, một tay ôm vào trong lòng.
Giải trừ hôn ước không vội lúc này, về phần chuyện thanh danh... Ngày mai rồi nghĩ tiếp.
Nàng ôm chặt lấy hắn, thân thể ấm áp giống như mặt trời không ngừng phát sáng, dịu dàng xua tan cái lạnh trên người hắn.
Giang Chiêu Nguyên cuộn tròn trong lòng nàng, khuôn mặt đối diện với cổ nàng, cánh tay thử ôm eo nhỏ của nàng, cảm nhận được nhiệt độ hai người ôm nhau, khàn giọng nói: “Thanh Thanh, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng.”
--------
Một cảnh nhỏ:
Giang Chiêu Nguyên (đáng thương): Thanh Thanh, ôm ta.
Ngọc Lê Thanh: Mặc dù hắn rất đáng yêu, nhưng ta có nguyên tắc.
Giang Chiêu Nguyên (khóc lóc): Thanh Thanh, ta rất sợ...
Ngọc Lê Thanh: Tuy rằng ta có nguyên tắc, nhưng hắn vừa đáng yêu lại đáng thương, ta muốn ôm hắn, bảo vệ hắn!
7
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
