0 chữ
Chương 20
Chương 20: Trái tim hắn đã tan nát rồi
Nàng thích đọc sách, hắn sẽ thu thập sách cổ trân quý tặng cho nàng.
Nhà nàng buôn bán vải vóc, hắn sẽ mua vải vóc thịnh hành nhất Lương Kinh với giá cao, làm thành xiêm y cho nàng.
Hắn bắt đầu chú ý tới trời nắng trên đỉnh đầu, đóa hoa nở rộ bên người, người đến người đi rộn ràng ở bên tai.
Sống mười tám năm, dường như luôn chìm ở trong biển sâu đen kịt không tiếng động, nàng đến dẫn dắt hắn nổi lên mặt nước, có thể nhìn lại thế giới này một lần nữa.
Đáng tiếc loại tỉnh táo này chỉ kéo dài vài ngày ngắn ngủi, giống như ngủ thϊếp đi, sau khi tỉnh mộng lại quay về trong tranh đấu ngươi lừa ta gạt mà hắn đã quen hơn mười năm.
Cuối mùa thu, hắn đưa ra quyết định.
Hắn muốn lấy Thanh Thanh làm thê tử.
Tuy rằng Thanh Thanh không có bất cứ yêu cầu gì đối với hắn, nhưng hắn chắc chắn phải chuẩn bị một buổi thành thân long trọng nhất cho nàng -- Sau khi hắn xưng đế.
Hắn không chịu nổi sự cám dỗ của quyền lực, hắn hưởng thụ cảm giác chơi đùa mà quyền lực mang đến. Đứng ở chỗ thấp nhìn lên chỗ cao, sẽ điên cuồng muốn giẫm người ở phía trên xuống dưới chân.
Hắn sinh ra suy nghĩa, chính là muốn từng bước từng bước đi lên, cho đến khi chạm đến đỉnh cao, ngồi trên đỉnh quyền lực, vậy thì cả đời này của hắn mới tính là viên mãn.
Mười tám tuổi ngồi vào vị trí Thừa tướng đã là chuyện trước không ai, sau chẳng có. Hiện giờ dưới một người trên vạn người, lão hoàng đế cũng xem như nghe lời, nhưng chuyện này có gì quan trọng, bất cứ kẻ nào cũng không thể cản đường hắn, hắn chắc chắn phải nắm trong tay ngôi vị hoàng đế này.
Tiết trời vào mùa đông, hắn đã sắp xếp xong hết thảy, vừa nghĩ tới sau này nhìn xuống chúng sinh, chuyện sống chết và quyền lực đều nằm hết ở tay hắn, đã cực kỳ hưng phấn.
Chờ hắn giải quyết chấp niệm bình sinh, sẽ lấy Thanh Thanh, kiếp này viên mãn, không còn gì tiếc nuối.
Nghĩ đến nàng, trong lòng lại nóng bỏng.
Đó không giống như sự vui sướиɠ, mà là một loại cảm giác khác.
Một ngày trước kế hoạch, tất cả đều ở trong tay hắn, tiến hành đâu vào đấy.
Sau khi vào đêm, trong phủ có mười mấy tên thích khách xông vào, một đám chó má không biết sống chết, hắn liếc một cái là đã khinh thường.
Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Ngọc Lê Thanh lại xông vào, nàng bị thích khách ở khắp sân viện này dọa đến sắc mặt trắng bệch, lại chạy xuyên qua đình viện, chắn ở trước mặt hắn.
Một mũi tên xuyên qua bầu trời đêm, xuyên qua ngực nàng.
Thân thể mềm mại của thiếu nữ ngã vào lòng hắn, giống như một đóa hoa điêu linh nhẹ nhàng tàn tạ.
Máu tươi nhuộm đỏ hai mắt hắn, trong nháy mắt đó, trái tim hắn đã tan nát rồi.
Tim rất đau, giống như bị xé rách từ giữa, máu chảy đầm đìa ở miệng vết thương phun ra bùn đen nhánh, nuốt chửng toàn bộ trái tim hắn gần như không còn, chỉ còn lại sự đau khổ vô tận.
Hắn cảm giác được, có cái gì đó sắp biến mất rồi.
Có một chút ấm áp tốt đẹp, chỉ để lại một thoáng kinh hồng ở trong sinh mạng của hắn, sắp rời đi rồi.
“Thanh Thanh...” Hắn run rẩy gọi tên nàng, nhưng ánh mắt nàng tan rã, không có phản ứng gì.
Hắn không cách nào khống chế thân thể của mình, gắt gao ôm lấy nàng, không phát giác ra mình đã rơi lệ đầy mặt từ lâu rồi.
Thanh Thanh –
Thiếu niên nằm trên giường đột nhiên bừng tỉnh, cánh tay căng thẳng, mùi thơm trong lòng phảng phất vẫn chưa tản hết. Hắn thở gấp, ngồi dậy từ trên giường.
Tiếng mưa bên ngoài nhỏ dần, bốn phía một mảnh đen kịt.
Sờ tay lên trán, toàn là mồ hôi lạnh.
Trong sương mù, hắn nhớ rõ trước khi mất đi ý thức, Thanh Thanh ngồi ở bên giường nắm tay hắn. Khóe miệng hắn còn mang theo mùi thảo dược, nghĩ đến là thuốc nàng đút cho hắn khi mê man.
Lúc này nhìn về phía bên cạnh, đã trống không.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Phương Nghị đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Giang Chiêu Nguyên đã tỉnh lại, quan tâm nói: “Sao công tử lại dậy rồi, có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Thanh Thanh đâu?” Ánh mắt thiếu niên sắc bén, giọng nói bị bệnh có chút khàn khàn.
Phương Nghị có hơi sợ hãi, cảm thấy ánh mắt của thiếu niên ác liệt quá mức, giống như muốn gϊếŧ người, nhưng khi hỏi đến Ngọc Lê Thanh, khóe mắt đã nhu hòa hơn rất nhiều.
Trả lời: “Ngọc tiểu thư trông chừng bên cạnh thiếu gia một canh giờ, sau khi người ngủ say, đã trở về nghỉ ngơi rồi.”
Nghe xong, Giang Chiêu Nguyên từ trên giường đi xuống, một tay ôm ngực, nhíu mày, lúc đứng lên, chân vẫn còn hơi yếu, đỡ lấy trụ giường mới ổn định được thân thể.
Phương Nghị căng thẳng muốn tiến lên đỡ, nói: “Công tử, bên ngoài còn đang mưa, bệnh của người còn chưa khỏi, đây là muốn đi đâu thế?”
Thiếu niên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như sương.
Trong lòng Phương Nghị hoảng hốt, cúi đầu im lặng, “Là tiểu nhân nói nhiều rồi.”
Giang Chiêu Nguyên ôm ngực đi qua bên cạnh hắn, thấp giọng quát: “Quản tốt miệng của ngươi.”
Nhà nàng buôn bán vải vóc, hắn sẽ mua vải vóc thịnh hành nhất Lương Kinh với giá cao, làm thành xiêm y cho nàng.
Hắn bắt đầu chú ý tới trời nắng trên đỉnh đầu, đóa hoa nở rộ bên người, người đến người đi rộn ràng ở bên tai.
Sống mười tám năm, dường như luôn chìm ở trong biển sâu đen kịt không tiếng động, nàng đến dẫn dắt hắn nổi lên mặt nước, có thể nhìn lại thế giới này một lần nữa.
Đáng tiếc loại tỉnh táo này chỉ kéo dài vài ngày ngắn ngủi, giống như ngủ thϊếp đi, sau khi tỉnh mộng lại quay về trong tranh đấu ngươi lừa ta gạt mà hắn đã quen hơn mười năm.
Cuối mùa thu, hắn đưa ra quyết định.
Hắn muốn lấy Thanh Thanh làm thê tử.
Tuy rằng Thanh Thanh không có bất cứ yêu cầu gì đối với hắn, nhưng hắn chắc chắn phải chuẩn bị một buổi thành thân long trọng nhất cho nàng -- Sau khi hắn xưng đế.
Hắn sinh ra suy nghĩa, chính là muốn từng bước từng bước đi lên, cho đến khi chạm đến đỉnh cao, ngồi trên đỉnh quyền lực, vậy thì cả đời này của hắn mới tính là viên mãn.
Mười tám tuổi ngồi vào vị trí Thừa tướng đã là chuyện trước không ai, sau chẳng có. Hiện giờ dưới một người trên vạn người, lão hoàng đế cũng xem như nghe lời, nhưng chuyện này có gì quan trọng, bất cứ kẻ nào cũng không thể cản đường hắn, hắn chắc chắn phải nắm trong tay ngôi vị hoàng đế này.
Tiết trời vào mùa đông, hắn đã sắp xếp xong hết thảy, vừa nghĩ tới sau này nhìn xuống chúng sinh, chuyện sống chết và quyền lực đều nằm hết ở tay hắn, đã cực kỳ hưng phấn.
Nghĩ đến nàng, trong lòng lại nóng bỏng.
Đó không giống như sự vui sướиɠ, mà là một loại cảm giác khác.
Một ngày trước kế hoạch, tất cả đều ở trong tay hắn, tiến hành đâu vào đấy.
Sau khi vào đêm, trong phủ có mười mấy tên thích khách xông vào, một đám chó má không biết sống chết, hắn liếc một cái là đã khinh thường.
Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Ngọc Lê Thanh lại xông vào, nàng bị thích khách ở khắp sân viện này dọa đến sắc mặt trắng bệch, lại chạy xuyên qua đình viện, chắn ở trước mặt hắn.
Một mũi tên xuyên qua bầu trời đêm, xuyên qua ngực nàng.
Thân thể mềm mại của thiếu nữ ngã vào lòng hắn, giống như một đóa hoa điêu linh nhẹ nhàng tàn tạ.
Tim rất đau, giống như bị xé rách từ giữa, máu chảy đầm đìa ở miệng vết thương phun ra bùn đen nhánh, nuốt chửng toàn bộ trái tim hắn gần như không còn, chỉ còn lại sự đau khổ vô tận.
Hắn cảm giác được, có cái gì đó sắp biến mất rồi.
Có một chút ấm áp tốt đẹp, chỉ để lại một thoáng kinh hồng ở trong sinh mạng của hắn, sắp rời đi rồi.
“Thanh Thanh...” Hắn run rẩy gọi tên nàng, nhưng ánh mắt nàng tan rã, không có phản ứng gì.
Hắn không cách nào khống chế thân thể của mình, gắt gao ôm lấy nàng, không phát giác ra mình đã rơi lệ đầy mặt từ lâu rồi.
Thanh Thanh –
Thiếu niên nằm trên giường đột nhiên bừng tỉnh, cánh tay căng thẳng, mùi thơm trong lòng phảng phất vẫn chưa tản hết. Hắn thở gấp, ngồi dậy từ trên giường.
Tiếng mưa bên ngoài nhỏ dần, bốn phía một mảnh đen kịt.
Sờ tay lên trán, toàn là mồ hôi lạnh.
Trong sương mù, hắn nhớ rõ trước khi mất đi ý thức, Thanh Thanh ngồi ở bên giường nắm tay hắn. Khóe miệng hắn còn mang theo mùi thảo dược, nghĩ đến là thuốc nàng đút cho hắn khi mê man.
Lúc này nhìn về phía bên cạnh, đã trống không.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Phương Nghị đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Giang Chiêu Nguyên đã tỉnh lại, quan tâm nói: “Sao công tử lại dậy rồi, có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Thanh Thanh đâu?” Ánh mắt thiếu niên sắc bén, giọng nói bị bệnh có chút khàn khàn.
Phương Nghị có hơi sợ hãi, cảm thấy ánh mắt của thiếu niên ác liệt quá mức, giống như muốn gϊếŧ người, nhưng khi hỏi đến Ngọc Lê Thanh, khóe mắt đã nhu hòa hơn rất nhiều.
Trả lời: “Ngọc tiểu thư trông chừng bên cạnh thiếu gia một canh giờ, sau khi người ngủ say, đã trở về nghỉ ngơi rồi.”
Nghe xong, Giang Chiêu Nguyên từ trên giường đi xuống, một tay ôm ngực, nhíu mày, lúc đứng lên, chân vẫn còn hơi yếu, đỡ lấy trụ giường mới ổn định được thân thể.
Phương Nghị căng thẳng muốn tiến lên đỡ, nói: “Công tử, bên ngoài còn đang mưa, bệnh của người còn chưa khỏi, đây là muốn đi đâu thế?”
Thiếu niên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như sương.
Trong lòng Phương Nghị hoảng hốt, cúi đầu im lặng, “Là tiểu nhân nói nhiều rồi.”
Giang Chiêu Nguyên ôm ngực đi qua bên cạnh hắn, thấp giọng quát: “Quản tốt miệng của ngươi.”
7
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
