TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Bị bệnh

Tại sao trước đây lại không phát hiện đám thủ hạ bên dưới lại nghiêng về phía Ngọc Thịnh như vậy, thậm chí vì hắn mà dám bác bỏ lời của nàng. Nghĩ là đến chắc là đều biết phụ thân coi trọng đường huynh, biết sau này hắn là người đứng đầu một nhà, cho nên phải đặc biệt kính trọng.

“Đã muốn ta đồng tình, vậy ta đi xem đường huynh đã thu thập được bảo bối gì, cũng đáng để mời Giang công tử xem qua.”

Nói xong, Ngọc Lê Thanh quay đầu đi về phía tiền sảnh, không quên quay đầu dặn dò Phương Nghị, “Công tử nhà ngươi mắc mưa, nhớ đêbs phòng bếp bưng chén canh gừng cho hắn uống.”

Phương Nghị thành thật đáp lại, “Vâng.”

Ngọc Lê Thanh đi theo Chu Dương đến tiền sảnh, thấy phụ thân đang trò chuyện vui vẻ với Ngọc Thịnh.

Ngọc Thịnh ngày thường thích mặc vàng đeo bạc nhất hôm nay lại mặc một bộ xiêm y rất có mùi sách vở, không biết còn tưởng rằng hắn đã thay đổi tính tình, thật sự thích đọc sách ngắm tranh cơ.

Nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, Ngọc Thịnh ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ lấp lánh có thần chờ công tử Hầu phủ xuất hiện, lại chỉ nhìn thấy thiếu nữ mặc xiêm y màu hồng.

Ngọc Lê Thanh mở miệng nói: “Nghe nói đường huynh có được mấy bức tranh nổi tiếng, ta cố ý đến xem một chút, không biết đường huynh có thể đón tiếp hay không?”

“Đương nhiên, đương nhiên rồi” Ngọc Thịnh đứng dậy, cầm bức tranh trải lên bàn.

Ngọc Lê Thanh đi tới bên cạnh bàn, tinh tế thưởng thức.

Ngọc Thịnh chưa từ bỏ ý định, chờ lúc nàng xem tranh, hỏi: “Muội muội cũng đã tới rồi, sao lại không thấy Giang công tử đâu cả? Chẳng lẽ là cho rằng tranh của ta thô tục, không muốn thưởng thức sao?”

Ngọc Lê Thanh cười khẽ, “Ca ca nói đùa rồi, bức tranh này là tranh đẹp, chỉ là trên đường trở về Giang công tử mắc chút mưa, lúc này đang quay về thay quần áo.”

Nghe xong, Ngọc Thịnh thở phào nhẹ nhõm, “À, vậy ta chờ thêm một lát nữa.”

Ba người ngồi trong đại sảnh gần nửa canh giờ, uống trà nghe tiếng mưa, qua một lúc lâu mới nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, trước cửa có một nam tử thân hình khôi ngô đi vào.

Ngọc Thịnh đứng dậy, “Giang công tử?”

Phương Nghị nhìn hắn một cái, khom người nói với Ngọc Thiên Lỗi: “Công tử có hơi không thoải mái, không thể đến tiền sảnh, sai tiểu nhân qua đây báo với các vị một tiếng.”

Ngọc Lê Thanh nhấp một ngụm trà nóng, nói với Ngọc Thịnh: “Hôm nay đường huynh tới thật không khéo, bên ngoài trời đổ mưa to, cẩn thận hơi ẩm thấm ướt bức tranh, vẫn nên thu lại sớm đi, chờ Giang công tử khỏe hơn rồi thưởng thức cũng không muộn.”

Ngọc Thiên Lỗi cũng nói: “Đúng vậy, sau này có rất nhiều cơ hội, không cần gấp gáp.”

Bên ngoài mưa lớn, nhìn thấy hôm nay mình không gặp mặt được công tử Hầu phủ, Ngọc Thịnh đành phải rời đi, “Vậy Thịnh Nhi cáo lui trước.”

Mấy gã sai vặt thu dọn tranh lại, đi theo Ngọc Thịnh ra cửa.

Chờ Ngọc Thịnh đã đi không thấy bóng dáng đâu nữa, Ngọc Lê Thanh mới ngồi xuống bên cạnh phụ thân, uyển chuyển nói: “Con thích thư họa, còn tưởng rằng đường huynh tìm vài tác phẩm danh gia đến là muốn giám định và thưởng thức với con, không ngờ huynh ấy lại là mời Giang công tử.”

Ngọc Thiên Lỗi mỉm cười nói: “Giang công tử là khách, Ngọc Thịnh tìm cớ đến gặp khách cũng không có gì.”

“Giang công tử mới tới vài ngày, đường huynh đã biết rõ sở thích của hắn, đúng là thần thông quảng đại mà.”

Ngọc Lê Thanh có ý vô ý mà nhắc nhở phụ thân, tay của Ngọc Thịnh đã vươn tới nhà bọn họ, lại cố ý nịnh bợ Giang Chiêu Nguyên, chắc chắn là có dụng tâm khác.

Ngọc Thiên Lỗi vẫn cười híp mắt như trước, cũng không để trong lòng, “Đều là người một nhà, cần gì suy nghĩ nhiều, như thế chẳng phải xa lạ sao?”

Không ngờ phụ thân lại tin tưởng đường huynh như vậy.

Sao có thể dễ dàng sinh lòng nghi ngờ đối với đứa trẻ mình đã nhìn nó lớn lên chứ. Xem ra muốn để cho ông thấy rõ con người của đường huynh thì còn phải phí chút thời gian.

Ngọc Lê Thanh đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở cửa, nhìn thấy bên ngoài có hai người vội vàng đi qua, là hạ nhân dẫn một vị đại phu xách hòm thuốc đến hậu viện.

Thuận miệng hỏi, “Sao lại mời đại phu đến?”

Phương Nghị đứng cạnh cửa đáp, “Công tử không thoải mái, cho nên ta nhờ quản gia đi mời đại phu.”

Ngọc Lê Thanh kinh ngạc, “Hắn không thoải mái thật sao?”

Lúc trở về còn rất tốt, nàng cho rằng Giang Chiêu Nguyên giả bệnh để trốn Ngọc Thịnh, không ngờ là bị bệnh thật.

Chắc chắn là vì mắc mưa, đều tại nàng.

Ngọc Lê Thanh vô cùng tự trách, đi ra cửa, nhận lấy ô giấy dầu từ trong tay Nhược Nhược, chạy về phía hậu viện.

Một đường đi tới Ý Liễu viên, đi vào trong phòng, đại phu cũng vừa mới ngồi xuống không bao lâu, xem đơn giản một lúc rồi kê đơn thuốc, an ủi nói: “Chỉ là hơi cảm lạnh phát sốt, uống chén thuốc ngủ một giấc, buổi tối lau mồ hôi là được rồi.”

“Đa tạ đại phu.” Ngọc Lê Thanh trả bạc khám bệnh, phân phó Phương Nghị đến hiệu thuốc bốc thuốc.

Quản gia đưa đại phu ra ngoài, Ngọc Lê Thanh lại dặn Nhược Nhược đi nói với phụ thân một tiếng rằng Giang Chiêu Nguyên không có gì đáng ngại, bảo ông không cần lo lắng.

Bận rộn trong phòng một lát, đám người đều đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại có Ngọc Lê Thanh và thiếu niên nằm ở trên giường.

7

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.