0 chữ
Chương 16
Chương 16: Thanh Thanh
Tiếp xúc nhẹ nhàng mà cẩn thận, giống như cái đuôi lông xù mềm mại quấn ở trong lòng, Ngọc Lê Thanh nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy trong cổ họng có hơi khô khốc.
Có phải là Giang Chiêu Nguyên đã hiểu lầm gì đó rồi hay không?
Nàng cũng không muốn nắm tay hắn, vừa rồi chỉ là nhất thời sốt ruột cho nên mới nắm tay hắn, đều do Chu Yên gây phiền phức cho nàng.
Ngón tay né tránh sự đυ.ng chạm của hắn, ra vẻ thoải mái nói: “Cũng không phải trẻ con ba tuổi, nắm tay làm gì? Mau về phủ đi, mưa sắp lớn rồi.”
Bị nàng từ chối, Giang Chiêu Nguyên khó nén cô đơn, cầm ô che giữa hai người, cùng nhau đi về phía trước.
Màn mưa mênh mông ngăn cách hai người dưới tán ô với những thứ ở bên ngoài, cho dù cách không xa, nhưng cũng rất khó nhìn thấy rõ ràng gã sai vặt và nha hoàn đi theo ở phía sau.
Bên tai toàn là tiếng mưa rơi, mưa phùn mang đến cảm giác mát mẻ rất nhanh đã thổi tan vẻ đỏ ửng trên mặt thiếu nữ, nàng ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, cúi đầu nhìn bước đi nhất trí của mình và người bên cạnh, cảm giác có chút kỳ diệu.
Tầm mắt của nàng lướt qua bên cạnh, nhìn thấy bàn tay thiếu niên nắm chuôi ô, là bàn tay vừa rồi đã bị nàng nắm kia.
Vừa trắng lại vừa mềm.
Khớp xương của ngón tay giống như là chạm ngọc, khớp ngón nhô ra hiện ra màu hồng nhạt, trên mu bàn tay mơ hồ lộ ra gân xanh, cổ tay lộ ra dưới tay áo trắng như tuyết, giống như băng dễ vỡ, lộ ra vẻ lạnh lẽo thấu xương.
Tầm mắt xuyên qua cổ tay, có thể nhìn thấy ánh mắt hơi cô đơn của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đáng yêu mềm mại không có ý cười, rõ ràng là bởi vì nàng từ chối mà mất hứng.
Đồ ngốc này, mắc mưa cũng không lên tiếng, mất hứng cũng không lên tiếng, sao chuyện gì cũng không nói thế kia…
Cũng đúng, hắn không thích nói lời trong lòng với người khác.
Kiếp trước là trọng thần triều đình, bên cạnh cũng chỉ có hạng người phụ thuộc hùa theo, ngay cả đối với nàng, cũng chưa từng nói lời uất ức gì. Khổ sở, ủy khuất, tất cả đều dồn nén trong lòng, chắc chắn là hắn cũng rất khó chịu.
Hiện tại hắn chỉ là thứ tử Hầu phủ, không có tên tuổi, không được sủng ái, Ninh Viễn hầu mặc kệ không hỏi han gì đến hắn, một thiếu niên non nớt như hắn thì có thể tâm sự với ai.
Ngọc Lê Thanh mềm lòng, giơ tay lên nắm lấy tay cầm ô của hắn -- Tay của hắn, còn lạnh hơn cả mưa.
Trên mu bàn tay ấm áp, giống như mang theo nhiệt độ của mặt trời. Thiếu niên vui mừng quay mặt lại, sau khi nhìn thấy tay hai người chạm vào nhau, trong đôi mắt sáng như ngôi sao lóe lên ánh sáng, khóe miệng gợi lên một nụ cười, nhu hòa lại cởi mở.
Tầm mắt của hắn như tơ mềm triền miên, khiến cho Ngọc Lê Thanh không thể bỏ qua, ho nhẹ một tiếng, phun ra khí nóng khô ráo trong cổ họng.
“Ta như vầy, là sợ ngươi sẽ đi lạc trong mưa.” Tìm một cái cớ rất tùy tiện.
Mặt mày thiếu niên cong cong, ý cười trong trẻo, sát gần về phía bên nàng một chút, gần đến bả vai cũng sắp chạm vào nhau, xiêm y thỉnh thoảng ma sát vào, ngay cả một mảnh da thịt cũng mềm mại tê dại nóng lên.
Hắn biết ngay, Thanh Thanh không nỡ để hắn buồn bã.
“Thanh Thanh, nàng thật tốt.” Hắn mỉm cười nói, xấu hổ không dám nhìn thẳng vào nàng.
Nghe vậy, Ngọc Lê Thanh không rõ ý vị nhìn về phía hắn, muốn nói lại thôi.
Giang Chiêu Nguyên thấy nàng trầm mặc, giống như đã làm sai, khẩn trương quay đầu lại, “Gọi như vậy... cũng không được sao?”
Không phải Ngọc cô nương xa lạ lễ phép, cũng không phải là “Thanh Nhi” mà chỉ có cha mẹ nàng mới có thể gọi.
Chỉ có Giang Chiêu Nguyên mới gọi nàng như vậy.
Cảm giác này rất kỳ lạ, tên của mình được gọi ra bởi một người không cùng độ tuổi…
Ngọc Lê Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, “Không có gì, ngươi muốn gọi như vậy thì cứ gọi như vậy đi.”
Giang Chiêu Nguyên như trút được gánh nặng, mỉm cười gật đầu.
Trước khi trời mưa to, hai người đã quay về phủ, Ngọc Lê Thanh thúc giục Giang Chiêu Nguyên trở về thay quần áo sạch sẽ rồi ăn cơm tối, nói người ta đi dọc theo hành lang vào trong, còn chưa vào hậu viện đã bị người khác gọi lại.
Chu Dương chạy chậm tới, nói: “Thịnh công tử đến rồi, mang theo rất nhiều thư họa tới, nói là mời Giang công tử qua thưởng thức.”
Nghe vậy, Giang Chiêu Nguyên không trả lời trước, mà nhìn về phía Ngọc Lê Thanh.
Ngọc Lê Thanh biết hắn không quen những người ở Dương Châu này, như vầy là đang hỏi ý kiến của nàng, liền trả lời thay hắn: “Trên đường trở về Giang công tử mắc mưa, bây giờ đang muốn trở về thay quần áo, không tiện tiếp khách.”
Đường huynh kia của nàng chính là một thiếu gia nịnh nọt, truy danh trục lợi, nói cái gì mà thưởng thức thư họa, rõ ràng là biết Giang Chiêu Nguyên là công tử Hầu phủ, cố ý nịnh bợ.
Ngọc Lê Thanh muốn dẫn Giang Chiêu Nguyên cùng trở về, lại nghe thấy Chu Dương khó xử nói: “Hiếm khi Thịnh công tử đến một chuyến, lại thu thập nhiều thư họa quý giá như vậy, mong tiểu thư đồng tình với dụng tâm của ngài ấy.”
Nghe xong, Ngọc Lê Thanh dừng bước, trong lòng dĩ nhiên là không vui.
Có phải là Giang Chiêu Nguyên đã hiểu lầm gì đó rồi hay không?
Nàng cũng không muốn nắm tay hắn, vừa rồi chỉ là nhất thời sốt ruột cho nên mới nắm tay hắn, đều do Chu Yên gây phiền phức cho nàng.
Ngón tay né tránh sự đυ.ng chạm của hắn, ra vẻ thoải mái nói: “Cũng không phải trẻ con ba tuổi, nắm tay làm gì? Mau về phủ đi, mưa sắp lớn rồi.”
Bị nàng từ chối, Giang Chiêu Nguyên khó nén cô đơn, cầm ô che giữa hai người, cùng nhau đi về phía trước.
Màn mưa mênh mông ngăn cách hai người dưới tán ô với những thứ ở bên ngoài, cho dù cách không xa, nhưng cũng rất khó nhìn thấy rõ ràng gã sai vặt và nha hoàn đi theo ở phía sau.
Tầm mắt của nàng lướt qua bên cạnh, nhìn thấy bàn tay thiếu niên nắm chuôi ô, là bàn tay vừa rồi đã bị nàng nắm kia.
Vừa trắng lại vừa mềm.
Khớp xương của ngón tay giống như là chạm ngọc, khớp ngón nhô ra hiện ra màu hồng nhạt, trên mu bàn tay mơ hồ lộ ra gân xanh, cổ tay lộ ra dưới tay áo trắng như tuyết, giống như băng dễ vỡ, lộ ra vẻ lạnh lẽo thấu xương.
Tầm mắt xuyên qua cổ tay, có thể nhìn thấy ánh mắt hơi cô đơn của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đáng yêu mềm mại không có ý cười, rõ ràng là bởi vì nàng từ chối mà mất hứng.
Cũng đúng, hắn không thích nói lời trong lòng với người khác.
Kiếp trước là trọng thần triều đình, bên cạnh cũng chỉ có hạng người phụ thuộc hùa theo, ngay cả đối với nàng, cũng chưa từng nói lời uất ức gì. Khổ sở, ủy khuất, tất cả đều dồn nén trong lòng, chắc chắn là hắn cũng rất khó chịu.
Hiện tại hắn chỉ là thứ tử Hầu phủ, không có tên tuổi, không được sủng ái, Ninh Viễn hầu mặc kệ không hỏi han gì đến hắn, một thiếu niên non nớt như hắn thì có thể tâm sự với ai.
Ngọc Lê Thanh mềm lòng, giơ tay lên nắm lấy tay cầm ô của hắn -- Tay của hắn, còn lạnh hơn cả mưa.
Trên mu bàn tay ấm áp, giống như mang theo nhiệt độ của mặt trời. Thiếu niên vui mừng quay mặt lại, sau khi nhìn thấy tay hai người chạm vào nhau, trong đôi mắt sáng như ngôi sao lóe lên ánh sáng, khóe miệng gợi lên một nụ cười, nhu hòa lại cởi mở.
“Ta như vầy, là sợ ngươi sẽ đi lạc trong mưa.” Tìm một cái cớ rất tùy tiện.
Mặt mày thiếu niên cong cong, ý cười trong trẻo, sát gần về phía bên nàng một chút, gần đến bả vai cũng sắp chạm vào nhau, xiêm y thỉnh thoảng ma sát vào, ngay cả một mảnh da thịt cũng mềm mại tê dại nóng lên.
Hắn biết ngay, Thanh Thanh không nỡ để hắn buồn bã.
“Thanh Thanh, nàng thật tốt.” Hắn mỉm cười nói, xấu hổ không dám nhìn thẳng vào nàng.
Nghe vậy, Ngọc Lê Thanh không rõ ý vị nhìn về phía hắn, muốn nói lại thôi.
Giang Chiêu Nguyên thấy nàng trầm mặc, giống như đã làm sai, khẩn trương quay đầu lại, “Gọi như vậy... cũng không được sao?”
Không phải Ngọc cô nương xa lạ lễ phép, cũng không phải là “Thanh Nhi” mà chỉ có cha mẹ nàng mới có thể gọi.
Chỉ có Giang Chiêu Nguyên mới gọi nàng như vậy.
Cảm giác này rất kỳ lạ, tên của mình được gọi ra bởi một người không cùng độ tuổi…
Ngọc Lê Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, “Không có gì, ngươi muốn gọi như vậy thì cứ gọi như vậy đi.”
Giang Chiêu Nguyên như trút được gánh nặng, mỉm cười gật đầu.
Trước khi trời mưa to, hai người đã quay về phủ, Ngọc Lê Thanh thúc giục Giang Chiêu Nguyên trở về thay quần áo sạch sẽ rồi ăn cơm tối, nói người ta đi dọc theo hành lang vào trong, còn chưa vào hậu viện đã bị người khác gọi lại.
Chu Dương chạy chậm tới, nói: “Thịnh công tử đến rồi, mang theo rất nhiều thư họa tới, nói là mời Giang công tử qua thưởng thức.”
Nghe vậy, Giang Chiêu Nguyên không trả lời trước, mà nhìn về phía Ngọc Lê Thanh.
Ngọc Lê Thanh biết hắn không quen những người ở Dương Châu này, như vầy là đang hỏi ý kiến của nàng, liền trả lời thay hắn: “Trên đường trở về Giang công tử mắc mưa, bây giờ đang muốn trở về thay quần áo, không tiện tiếp khách.”
Đường huynh kia của nàng chính là một thiếu gia nịnh nọt, truy danh trục lợi, nói cái gì mà thưởng thức thư họa, rõ ràng là biết Giang Chiêu Nguyên là công tử Hầu phủ, cố ý nịnh bợ.
Ngọc Lê Thanh muốn dẫn Giang Chiêu Nguyên cùng trở về, lại nghe thấy Chu Dương khó xử nói: “Hiếm khi Thịnh công tử đến một chuyến, lại thu thập nhiều thư họa quý giá như vậy, mong tiểu thư đồng tình với dụng tâm của ngài ấy.”
Nghe xong, Ngọc Lê Thanh dừng bước, trong lòng dĩ nhiên là không vui.
7
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
