TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18: Nàng là nữ nhân của hắn

Đại phu nói hắn không có gì đáng ngại, chắc là sẽ không sao nhỉ.

Ngọc Lê Thanh đứng ở gian ngoài, muốn đi xem tình huống của hắn, lại cảm thấy là nữ tử không nên nhìn trộm dáng vẻ hắn nằm ở trên giường, do dự đang muốn rời đi, chợt nghe thấy trên giường truyền ra một tiếng kêu yếu ớt, “Khó chịu quá…”

Hắn nói hắn khó chịu....

Tại sao giọng nói lại yếu ớt như vậy, hắn sẽ không chết chứ?

Ngọc Lê Thanh hoảng hốt tay chân luống cuống, nhìn trái nhìn phải trong phòng này chỉ có một mình mình, muốn đi vào xem hắn, lại không bước qua được cái hố trong lòng kia.

Như vậy không tốt lắm, bị người ta nhìn thấy cũng không dễ giải thích... Hay là đi gọi gã sai vặt đến chăm sóc hắn nhỉ.

Ngọc Lê Thanh đi đến cạnh cửa, tay khoát lên cửa, nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng rêи ɾỉ vô lực, “Thanh Thanh, ta khó chịu quá…”

Hắn đang gọi nàng, hắn cần nàng.

“Ài.” Ngọc Lê thở dài một tiếng, tức mình không có định lực, không chút do dự mà thu tay về.

Xoay người đi tới bên giường, cầm ghế ngồi bên giường, dịu dàng nói, “Ta ở đây.”

Thiếu niên nằm ở trên giường cởi dây buộc tóc, tóc dài tản ra trên gối như tơ như thác nước, màu đỏ dị thường từ gò má lan tràn đến cổ, ngay cả chóp mũi cũng trở nên phấn nộn, trong ánh mắt sương mù hiện ra lệ quang, yếu ớt mà dễ vỡ.

Hô hấp của hắn không ổn định, tay ở trong chăn chầm chậm dời ra, đưa về phía Ngọc Lê Thanh, “Thanh Thanh, có thể đừng đi không? Ta sợ…”

Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, bầu trời u ám đột nhiên rơi xuống tia chớp, hoàng hôn chiếu lên giống như ban ngày, ngay sau đó một tiếng sấm sét đánh xuống, nổ tung bên tai.

Thiếu niên nhắm chặt hai mắt, cắn chặt hàm răng, bị tiếng sấm này làm cho cả người run rẩy.

Gần như là trong khoảnh khắc tiếng sấm rơi xuống, Ngọc Lê Thanh cầm tay hắn, cảm nhận nhiệt độ lạnh lẽo và sự run rẩy không ngừng trên tay hắn, đáy lòng nổi lên bi thương.

Không biết tại sao, nhìn thấy Giang Chiêu Nguyên yếu ớt như vậy, nàng rất muốn khóc.

Cứ như thể nó sắp tan vỡ bất cứ lúc nào.

Ngọc Lê Thanh nắm chặt tay hắn, liên tục trấn an hắn, “Đừng sợ, có ta ở đây.”

Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, rất lâu sau, Giang Chiêu Nguyên chậm rãi thả lỏng cơ thể, trên trán thấm đầy mồ hôi lạnh, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, đầu óc hỗn loạn, rơi vào cảnh trong mơ.

…..

Hắn sinh ra trong một ngày giông bão, mưa to gió lớn, xối đến thân thể hắn đông cứng, suýt chút nữa đã chết non.

Từ khi có ý thức, hắn chính là “con trai của kỹ nữ”, “đồ đê tiện” trong miệng người khác, ra cửa bị người ta giội nước, bị cướp tiền còn bị đánh, hắn không biết mình đã làm sai chuyện gì, cho dù giải thích lấy lòng như thế nào, cũng không thể được bọn họ khoan dung.

Cho nên, hắn đốt một mồi lửa.

Lửa lớn thiêu một ngày một đêm, tử thương vô số, không ai biết là hắn làm, cho dù là ai cũng không điều tra đến một đứa bé sáu tuổi.

Sau khi đốt một trận lửa, cuối cùng bên tai hắn cũng yên tĩnh.

Hắn dần dần hiểu được, hóa ra có thể giải quyết vấn đề đơn giản như vậy.

Sau đó, mẫu thân bị bệnh, người trong phủ nói đó gọi là “Bệnh tim la”, không ai đến thăm bà, ngay cả phụ thân cũng tránh còn không kịp.

Lúc còn rất nhỏ, hắn đã hiểu dã tâm của mẫu thân, bà xuất thân thấp hèn, lại khinh thường người buôn bán nhỏ, một lòng muốn làm phu nhân, vì thế không tiếc giẫm lên thi thể tỷ muội, trộm tín vật của người khác, làm một ngoại thất không thể cho người khác biết.

Cho đến khi phu nhân Hầu phủ qua đời, mẫu thân trở thành thϊếp, hắn mới có tên của mình, Giang Chiêu Nguyên.

Hắn canh giữ ở bên giường mẫu thân, nhìn khuôn mặt bà càng ngày càng vặn vẹo, hắn không muốn để cho mẫu thân tiếp tục đau khổ, thêm vài thứ ở trong thuốc, để cho bà ra đi trong giấc mơ.

Hắn rất ghét mẫu thân, nhưng ngày mẫu thân qua đời, hắn cũng không vui vẻ.

Cảm giác đó thế nào?

Giống như trong lòng có một lỗ hổng, theo tuổi tác càng lúc càng lớn, bùn trong lỗ đen kịt trào ra nuốt trọn toàn bộ trái tim hắn, không còn cảm nhận được vui sướиɠ và bi thương nữa.

Hắn tập võ, đọc sách, thích cảm giác ưu việt hơn người một bậc, nhưng loại cảm giác này trôi qua tức thì, hắn cũng trở nên càng ngày càng khó thỏa mãn.

Mười hai tuổi, hắn thắng được tiểu vương gia trong hội thơ, đắc ý mãn nguyện về đến nhà, lại bị phụ thân đá một cước vào trong mưa, ngày đó tiếng sấm rất lớn, hắn chỉ nhớ rõ sự đau đớn khi roi da đánh ở trên người, cùng ánh mắt khinh bỉ đứng từ chỗ cao nhìn hắn của phụ thân.

Hóa ra bị người ta giẫm dưới chân là loại cảm giác này, hắn nhớ lại cảm giác khi còn bé bị người khác vây quanh nhục mạ, rất kỳ diệu, rất đau khổ.

Nếu như hắn có thể tra tấn người khác như vậy, chắc chắn là trong lòng sẽ rất thoải mái.

Vì thế hắn bắt đầu bò lên, từng bước từng bước truy đuổi khát vọng quyền lực của hắn, những thứ ngăn cản trước mặt hắn, tất cả đều phải chết.

Từ Trạng nguyên đến Thượng thư, từ Hầu gia đến Thừa tướng, người quỳ gối dập đầu dưới chân hắn càng ngày càng nhiều, hắn tùy tiện giơ tay lên là có thể mất đi trăm tính mạng, khiến ngàn người đau khổ, nhưng tại sao, trong lòng vẫn trống trải.

Rốt cuộc là thiếu cái gì?

Hắn đọc nhiều sách cũng tìm không thấy đáp án, lòng lạnh lùng mà nóng nảy càng cực đoan hơn, không biết thỏa mãn.

Cho đến một ngày nào đó, một nữ tử dịu dàng bước vào cửa lớn của Hầu phủ, hắn chỉ nhìn nàng, trái tim chìm ở trong bùn lầy gần như điên cuồng đột nhiên có một lát yên tĩnh.

“Ngươi là ai?”

“Dân nữ... Ngọc Lê Thanh.”

Hắn nhớ rõ cái tên này, biết nàng là nữ nhân của hắn.

---

Nam chính trời sinh đầu óc có vấn đề, sau đó lại không có người dẫn dắt con đường chính xác cho hắn, cho nên đã trở thành kẻ ác.

Kiếp trước từ đầu đến cuối nam chính đều xấu xa, đã nhận được kết cục nên có, bây giờ chỉ nhìn việc chứ không nhìn người, xin đừng tính nợ cũ~

7

0

3 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.