0 chữ
Chương 3
Chương 3
“Khoan đã, ngươi vừa nói ngươi tên gì?” Nguyên Huyên đột ngột ngẩng đầu nhìn nữ tử vừa bị lạnh nhạt nãy giờ.
Thôi Tùng La cúi đầu thấp hơn, run rẩy hồi lâu, cắn răng, dẫu là rụt đầu hay vươn đầu cũng chỉ một đao.
“Họ Thôi, tên là Tùng La.”
Cung nữ trong điện đồng loạt ngẩng đầu, ánh nhìn từ bốn phía đổ dồn lên tiểu nữ tử co ro như chim cút kia.
Nàng vừa nói mình họ gì?
Vừa rồi bên ngoài như cố ý dùng lời lẽ để nhục mạ Trưởng công chúa, chẳng phải cũng nhắc đến một nữ tử tên họ ấy sao?
Đều họ Thôi cả?
Người nhà họ Thôi này đến tận cửa là để biện bạch… hay là… đến để giở bài?
“Khụ… ta bỗng thấy đầu đau lạ thường.” Nguyên Huyên bất chợt lên tiếng, nghiêng mặt tựa lên bàn, chau mày: “Tất cả lui ra ngoài!”
Cung nữ hoảng hốt, vội vàng đứng dậy: “Đi đi đi, mau lấy thuốc cho công chúa.”
Công chúa vốn chẳng thích uống thuốc, thường trộm đổ hết chỗ thuốc đắng ấy, phò mã từng dặn kỹ người hầu phải canh chừng, vậy mà vẫn chẳng ngăn được tính khí nàng.
Nay vừa nghe lời đâm vào tim thế kia, lại bị đương sự chọc giận ngay trước mặt, bệnh đầu phát tác, lại phải dùng chính thứ thuốc phò mã đưa tới để trấn áp, chẳng rõ uống xong sẽ nổi giận thêm hay bớt đi.
Nguyên Huyên ngẩng mắt, thấy Thôi Tùng La luống cuống, như muốn lui nhưng không dám, như con sóc nhỏ bị kinh động, tay vừa buông xuống, chuỗi Phật châu nơi cổ tay rơi lách cách lên án kỷ, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn.
“Ngươi ở lại.”
Thôi Tùng La run bắn, trong lòng dâng lên một tia sợ hãi, người trước mắt là kẻ điên dở khó đoán, chẳng lẽ hôm nay nàng phải bỏ mạng nơi đây? Biết thế thì chi bằng cứ theo nguyên tác mà diễn.
Nguyên Huyên xác nhận cung nữ đã rời hết, tính toán thời điểm bọn họ sẽ gặp Công chúa Nhiêu An ngoài cửa, để mặc tiểu nữ tử run rẩy đến mức tà váy cũng rũ xuống, rồi mới lạnh giọng lên tiếng: “Ngươi chính là người cùng Mục Vọng dây dưa kia? Phải không?”
Thôi Tùng La chỉ cảm thấy da đầu tê rần, lưng như có kim châm, ngắc ngứ hồi lâu: “Phải, Trưởng công chúa minh giám, tiểu nữ tuyệt không có lòng ấy!”
Nguyên Huyên lại bật cười khẽ, định nhân lúc Công chúa Nhiêu An đến chưa kịp vào thì giải quyết xong tiểu nữ tử gan to bằng trời này.
“Sợ cô như vậy mà vẫn dám đến, là muốn diện kiến chủ mẫu tương lai, cầu xin một thân phận thϊếp thất cho đàng hoàng? Hay là đến phủi sạch quan hệ, cầu xin một con đường sống?”
Thôi Tùng La cúi đầu thấp hơn, run rẩy hồi lâu, cắn răng, dẫu là rụt đầu hay vươn đầu cũng chỉ một đao.
“Họ Thôi, tên là Tùng La.”
Cung nữ trong điện đồng loạt ngẩng đầu, ánh nhìn từ bốn phía đổ dồn lên tiểu nữ tử co ro như chim cút kia.
Nàng vừa nói mình họ gì?
Vừa rồi bên ngoài như cố ý dùng lời lẽ để nhục mạ Trưởng công chúa, chẳng phải cũng nhắc đến một nữ tử tên họ ấy sao?
Đều họ Thôi cả?
Người nhà họ Thôi này đến tận cửa là để biện bạch… hay là… đến để giở bài?
“Khụ… ta bỗng thấy đầu đau lạ thường.” Nguyên Huyên bất chợt lên tiếng, nghiêng mặt tựa lên bàn, chau mày: “Tất cả lui ra ngoài!”
Cung nữ hoảng hốt, vội vàng đứng dậy: “Đi đi đi, mau lấy thuốc cho công chúa.”
Nay vừa nghe lời đâm vào tim thế kia, lại bị đương sự chọc giận ngay trước mặt, bệnh đầu phát tác, lại phải dùng chính thứ thuốc phò mã đưa tới để trấn áp, chẳng rõ uống xong sẽ nổi giận thêm hay bớt đi.
Nguyên Huyên ngẩng mắt, thấy Thôi Tùng La luống cuống, như muốn lui nhưng không dám, như con sóc nhỏ bị kinh động, tay vừa buông xuống, chuỗi Phật châu nơi cổ tay rơi lách cách lên án kỷ, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn.
“Ngươi ở lại.”
Thôi Tùng La run bắn, trong lòng dâng lên một tia sợ hãi, người trước mắt là kẻ điên dở khó đoán, chẳng lẽ hôm nay nàng phải bỏ mạng nơi đây? Biết thế thì chi bằng cứ theo nguyên tác mà diễn.
Thôi Tùng La chỉ cảm thấy da đầu tê rần, lưng như có kim châm, ngắc ngứ hồi lâu: “Phải, Trưởng công chúa minh giám, tiểu nữ tuyệt không có lòng ấy!”
Nguyên Huyên lại bật cười khẽ, định nhân lúc Công chúa Nhiêu An đến chưa kịp vào thì giải quyết xong tiểu nữ tử gan to bằng trời này.
“Sợ cô như vậy mà vẫn dám đến, là muốn diện kiến chủ mẫu tương lai, cầu xin một thân phận thϊếp thất cho đàng hoàng? Hay là đến phủi sạch quan hệ, cầu xin một con đường sống?”
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
