TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Trong điện, ngoài Nguyên Huyên ra, mọi người sắc mặt đều biến đổi. Vừa mới nói là không phải thế, giờ ngoài cửa đã có chứng cứ.

Thôi Tùng La trong lòng thắt lại, sao bọn họ đến nhanh như vậy.

Một tiếng cười lanh lảnh vang vào: “Cái đồ điên kia, sợ là còn tưởng mình là nam nhân, hành vi cuồng loạn, làm sao được Mục lang coi trọng. Hắn thay lòng cũng là điều dễ hiểu. Theo ta thấy, Thái hậu nên sớm cho phép nàng cạo tóc xuất gia cho rồi.”

“Thực là tiếc cho Mục lang.”

Nữ tử kia lời lẽ khinh bạc, giọng điệu cao ngạo, quý nữ bên cạnh cũng vội vàng hùa theo.

Những lời ấy xuyên qua cửa sổ, lọt thẳng vào tai người trong điện, Nguyên Huyên nghiêng đầu lắng nghe, mơ hồ nhận ra người đang nói là Nguyên Thư, trưởng nữ của Thành Dương Vương, được Thái hậu sủng ái, phong là Công chúa Nhiêu An, ngay cả con gái ruột của hoàng thượng cũng không bằng nàng ta.

Cung nữ trong điện sợ hãi quỳ xuống, những lời ngoài kia trực tiếp nhắm vào quá khứ của Trưởng công chúa, như muốn dùng chuyện phò mã thay lòng để cố ý bêu nhục nàng.

Hôm nay liên tiếp có hai nhóm người đến, nếu không có tiểu nữ tử kia báo trước, e Trưởng công chúa nghe được những lời ấy đã nổi giận điên cuồng.

Huống hồ mấy ngày trước phò mã còn đích thân đến chùa Phật, khuyên nàng dùng thuốc, cung nữ ai ai cũng ngưỡng mộ tình thâm như vậy, ai ngờ hôm nay đã nghe hắn sớm đã thay lòng đổi dạ?

Nguyên Huyên đưa mắt quét qua một vòng, bắt gặp sắc mặt Thôi Tùng La cứng đờ như lá khô phơi gió, bị những lời nói ngoài kia giẫm nát từng chút một, thần sắc dần vỡ vụn.

“Trưởng công chúa, các nàng quá mức vô lễ, để nô tỳ ra ngoài…” Một cung nữ thật sự không nhịn được nữa.

“Không cần.” Nguyên Huyên thản nhiên đặt kinh thư xuống, tựa cằm lên án kỷ: “Cứ để các nàng nói, nghe cũng vui tai.”

Quả như lời bọn họ nói, chốn cửa Phật yên ắng, đã lâu không được nghe những chuyện cũ phong lưu như vậy.

Dù rằng nhân vật chính trong chuyện này, lại là phu quân của nàng.

Nguyên Huyên nghe nhóm quý nữ kia kể Mục Vọng làm thế nào nhẫn nhịn mà cưới kẻ vô lễ như nàng, chịu đựng ra sao, rồi gặp được chân ái là tiểu nữ họ Thôi, nảy sinh tình cảm, đến mức vì nàng mà nổi giận xông pha.

Không nhịn được mà ngẫm, Mục Vọng giẫm nát mặt mũi nàng dưới chân, ngày ngày nịnh hót tiểu nữ họ Thôi, thế mà mỗi mười ngày vẫn đích thân tới thành Kim Dung đưa thuốc, diễn bộ dáng thâm tình, dặn nàng phải uống thuốc cho đều.

Lối cư xử này, quả là chân trong chân ngoài, chân giẫm lên cả hai thuyền, chẳng lẽ không lo trượt chân sao?

Ngẫm lại khi còn bé, Mục Vọng đúng là từng bị nàng đánh cho không ngóc đầu dậy, thân pháp không vững, khó trách gặp sóng liền ngã, trụ không nổi mà giẫm trúng hai thuyền.

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.