TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Thôi Tùng La nghe câu hỏi như gió thoảng kia mà căng thẳng cực độ, vô thức nâng tay thi lễ, lễ tiết chẳng ra thể thống gì: “Tiểu nữ không dám.”

Nàng lập tức thốt ra lời đã chuẩn bị sẵn: “Tiểu nữ từ nhỏ ngưỡng mộ Thái tử điện hạ, điện hạ tài lược hơn người, tuy không phải thân nam nhi, nhưng có chí đế vương.”

Câu cuối, nàng gần như dốc hết sức mới thốt ra nổi: “Tiểu nữ chỉ nguyện Trưởng công chúa điện hạ, sớm đăng đế vị!”

Dứt lời, Thôi Tùng La ngẩng đầu, thấy người trên cao hơi nghiêng thân, ánh mắt sắc như dao, ánh sáng xiên qua song cửa rơi lên người nàng, tựa mãnh hổ bị nhốt trong l*иg, sẵn sàng xé xác con mồi bất cứ lúc nào.

.

Nguyên Huyên vốn trong lòng còn đang tính xem Nguyên Thư đột nhiên xuất hiện có hàm ý gì, lại bị câu nói như sét đánh kia xua tan toàn bộ suy nghĩ.

Trước đó nàng cố ý moi ra thân phận của thiếu nữ kia, là để chờ nàng ấy nói ra mục đích thật sự. Nào ngờ Thôi Tùng La lại dám thốt ra lời kinh thiên động địa như thế.

Năm năm trước, chân long hoàng tử ra đời, nàng bị công bố thân nữ nhi, phế truất ngôi vị Thái tử, đuổi khỏi Đông Cung, thân bại danh liệt.

Phụ hoàng nhu nhược ban chiếu giáng nàng, đem nàng gả cho Mục gia, một trong tám họ công thần, vắt kiệt giá trị cuối cùng, ngày xuất giá chẳng có lấy một người thân cận.

Đây là người đầu tiên sau khi nàng bị phế, chủ động đến đầu quân.

Thiên hạ đều cố tránh né quá khứ của nàng, dù có bêu xấu, cũng không dám nhắc đến hai chữ “Thái tử điện hạ”, vậy mà nàng lại dám nói ra.

Là có người sai nàng đến thử? Hay thật sự muốn quy phục?

Nàng chậm rãi thẳng lưng, ngạo nghễ nhìn người dưới đất hồi lâu: “Thiên hạ đều nói cô điên, cô thấy ngươi cũng chẳng thua kém là bao.”

Thôi Tùng La vẫn chưa nghĩ ra lời để đối đáp, đã nghe Nguyên Huyên tiếp tục cất giọng: “Nhưng mà, rất tốt, ta thích.”

Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, giọng nói của kẻ ngồi trên cao lại lạnh lẽo trở lại, sát khí theo nền gạch xanh tỏa ra rợn người: “Chỉ là, nay ta một lòng hướng Phật, những chuyện danh lợi thế tục đều là gánh nặng. Cái tội mưu nghịch kia, ta không gánh đâu.”

Chuỗi Phật châu trên án kềnh càng rơi xuống theo ống tay áo rộng dài.

Thôi Tùng La theo bản năng ngẩng đầu lên, cảm thấy mình vẫn có thể liều mình giãy giụa một phen.

“Điện hạ minh giám, tiểu nữ xuất thân từ họ Thôi đất Thanh Hà, từ nhỏ mất cha, mẫu thân khổ sở chống đỡ gia nghiệp nuôi lớn tiểu nữ, nhưng vẫn phải bất lực nhìn phần lớn tài sản trong nhà bị họ hàng nuốt trọn, chưa kịp cập kê thì đã vì ưu phiền mà ngã bệnh qua đời.”

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.