0 chữ
Chương 8
Thế giới 1 - Chương 8: Trà xanh nhà quê
Dù thế nào đi nữa thì nhiệm vụ vẫn phải làm. Nhìn vào tình hình hiện tại, nhiệm vụ đều được làm mới từng cái một, không hoàn thành nhiệm vụ thứ hai thì sẽ bị kẹt mãi.
Mà để tích đủ điểm số giúp hệ thống thực hiện lời hứa đánh thức cậu khỏi trạng thái thực vật, Bách Châu vẫn còn thiếu 9900 điểm nữa.
Nhiệm vụ đầu tiên được 100 điểm, nhiệm vụ này độ khó tương đương, chắc cũng được 100 điểm.
"Muốn ăn gì không?"
Trì Thư Dực thay một bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, do vừa tắm xong nên mái tóc ngắn màu nâu mềm mại tự nhiên xõa xuống, không tạo kiểu, trên mặt đeo một cặp kính gọng vàng. Cả người trông ngoan ngoãn, vô hại.
"Gì cũng được." Bách Châu ngập ngừng bước theo sau Trì Thư Dực, giống như một chiếc đuôi nhỏ lẽo đẽo theo anh vào bếp.
"Mì cà chua trứng được không? Muộn rồi, làm đơn giản chút."
"Ừm ừm."
Bách Châu gật đầu liên tục, đôi mắt long lanh lén nhìn quanh, trong đầu toàn là nghĩ xem làm cách nào để "quyến rũ" người đàn ông đối diện một cách mượt mà và tự nhiên nhất.
Tâm trạng Trì Thư Dực có vẻ rất tốt, vừa chọn cà chua tươi từ tủ lạnh, vừa kiên nhẫn trả lời đủ loại câu hỏi vòng vo mà Bách Châu vắt óc nghĩ ra.
Sau khi nói một đống chuyện nhảm nhí, cuối cùng Bách Châu cũng cạn lời, đành đưa mắt nhìn lên thớt.
"Để em giúp anh cắt nhé."
Trì Thư Dực vừa định nói không cần, thì tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang.
Bách Châu chủ động nhận lấy cà chua đã trụng nước sôi, đặt lên thớt, ngẩng đầu cười toe toét với Trì Thư Dực như muốn nói "cứ để em lo".
Hai chiếc răng khểnh trắng trẻo hai bên má lộ ra trước mặt người đàn ông, khiến Trì Thư Dực bất chợt cảm thấy chính mình cũng ngứa răng, nhưng cuối cùng chỉ khẽ gật đầu rồi xoay người ra ngoài nghe điện thoại.
Trì Thư Dực đứng tựa cửa bếp, vừa nghe cấp dưới ở đầu dây bên kia báo cáo công việc không mấy quan trọng, ánh mắt lại hoàn toàn bị thu hút bởi bóng lưng đơn giản ấy.
Cả căn hộ, từ phòng khách đến bếp, đều sử dụng ánh sáng trắng lạnh cùng một phong cách. Trì Thư Dực nhìn khuôn mặt cậu thiếu niên đang chăm chú cắt cà chua trong bếp, ánh mắt dần dịu lại, rồi lần đầu tiên giơ tay chỉnh ánh đèn trong căn hộ chuyển sang ánh sáng ấm.
Cậu thiếu niên khựng lại, hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, Trì Thư Dực cầm điện thoại khẽ mỉm cười với cậu. Cậu lại quay đầu tiếp tục thái cà chua.
Ánh đèn vàng dịu chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của cậu, như tự động trở thành ánh sáng mềm mại. Hàng mi dài cong cong như chiếc quạt nhỏ khẽ khàng lay động trong tim Trì Thư Dực.
Anh bỗng nhớ lại lúc vừa về từ bữa tiệc, mình đã nói với thiếu niên một câu: "Về nhà rồi."
Lúc nói thì không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng bây giờ nghĩ lại, mấy từ ấy dường như ngâm trong mật, ngọt lịm đến tan chảy.
Ba quả cà chua được thiếu niên cắt gọn gàng, xếp ngay ngắn vào đĩa nhỏ, như những binh lính duyệt đội, hàng nào hàng nấy đều rõ ràng.
Những miếng cà chua đỏ mọng cứ thế từng miếng, từng miếng đi thẳng vào lòng Trì Thư Dực, khiến anh không phân rõ nổi cảm xúc đang dâng trào trong l*иg ngực là ngọt ngào nhiều hơn hay chua xót nhiều hơn.
Đầu dây bên kia, cấp dưới nhận ra ông chủ đã lơ đễnh một lúc, liền dè dặt hỏi: "Giờ cũng muộn rồi, chắc ông chủ về nhà rồi nhỉ? Hay mai tôi đến công ty rồi báo cáo tiếp?"
Trì Thư Dực hoàn hồn, nhìn bóng lưng ngoan ngoãn của thiếu niên, ánh mắt dịu như nước, trong đáy mắt lấp lánh những tia sáng nhỏ bé. Giây phút ấy, cả thế giới như được anh thu hết vào trong mắt.
"Ừ, tôi đang ở nhà."
Anh đáp lại cấp dưới như vậy.
Cúp máy, Trì Thư Dực lấy trứng và mì sợi khô, quay lại bếp.
Thấy anh trở lại, Bách Châu như muốn lập công, liền mang đĩa cà chua đã cắt sẵn đặt trước mặt anh.
"Em cắt đẹp thật đấy, gọn gàng quá."
Trì Thư Dực không tiếc lời khen, đổ cà chua vào nồi, rồi quay sang đùa: "Hôm nay anh nhất định sẽ ăn hết cà chua."
Bách Châu được khen đến đỏ cả vành tai, ngượng ngùng đáp lại: "Nhìn anh nấu cũng ngon lắm, em cũng sẽ ăn sạch chỗ mì đó."
Mì cà chua trứng nấu rất nhanh, chẳng mấy chốc hai người mỗi người đã bưng một bát mì nóng hổi, ngồi vào bàn ăn.
"Ngon thật đấy!"
Bách Châu không ngần ngại giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Trì Thư Dực thấy vậy cũng giơ ngón tay cái, nhẹ nhàng chạm vào ngón cái của Bách Châu như thể đóng một con dấu nho nhỏ.
"Đúng là rất ngon."
Bách Châu lập tức rụt tay lại, trong lòng thầm cảm thán, quả nhiên là nhân vật chính thụ, đúng là hội tụ đủ đức, trí, thể, mỹ, trên thông thiên văn, dưới rành bếp núc, lại còn tốt bụng đến vậy.
Nghĩ đến đây, Bách Châu lập tức dâng lên cảm giác tội lỗi, người ta đối xử với mình tốt thế, vậy mà mình lại còn định đi "quấy rầy" người ta...
Trong lúc ăn, cả hai đều im lặng không trò chuyện. Bách Châu ăn không nhiều, chỉ ăn được vài miếng đã thấy no, nhưng nghĩ tới chuyện khi nãy mình vừa hứa sẽ ăn hết sạch, đành cúi đầu nhồi từng miếng nhỏ vào miệng.
Trì Thư Dực ăn rất nhanh, đúng như lời anh nói, một bát mì được ăn sạch trơn, ngay cả những miếng cà chua nhỏ rơi rớt cũng không chừa.
"Ăn không nổi nữa à?"
Trì Thư Dực ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ Bách Châu đang gẩy gẩy sợi mì, giọng nói dịu dàng.
Bách Châu hơi ngại ngùng cười, khẽ giải thích: "Mì rất ngon, chỉ là... lúc ở tiệc em đã ăn mấy cái bánh nhỏ rồi."
Mà để tích đủ điểm số giúp hệ thống thực hiện lời hứa đánh thức cậu khỏi trạng thái thực vật, Bách Châu vẫn còn thiếu 9900 điểm nữa.
Nhiệm vụ đầu tiên được 100 điểm, nhiệm vụ này độ khó tương đương, chắc cũng được 100 điểm.
"Muốn ăn gì không?"
Trì Thư Dực thay một bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, do vừa tắm xong nên mái tóc ngắn màu nâu mềm mại tự nhiên xõa xuống, không tạo kiểu, trên mặt đeo một cặp kính gọng vàng. Cả người trông ngoan ngoãn, vô hại.
"Gì cũng được." Bách Châu ngập ngừng bước theo sau Trì Thư Dực, giống như một chiếc đuôi nhỏ lẽo đẽo theo anh vào bếp.
"Mì cà chua trứng được không? Muộn rồi, làm đơn giản chút."
Bách Châu gật đầu liên tục, đôi mắt long lanh lén nhìn quanh, trong đầu toàn là nghĩ xem làm cách nào để "quyến rũ" người đàn ông đối diện một cách mượt mà và tự nhiên nhất.
Tâm trạng Trì Thư Dực có vẻ rất tốt, vừa chọn cà chua tươi từ tủ lạnh, vừa kiên nhẫn trả lời đủ loại câu hỏi vòng vo mà Bách Châu vắt óc nghĩ ra.
Sau khi nói một đống chuyện nhảm nhí, cuối cùng Bách Châu cũng cạn lời, đành đưa mắt nhìn lên thớt.
"Để em giúp anh cắt nhé."
Trì Thư Dực vừa định nói không cần, thì tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang.
Bách Châu chủ động nhận lấy cà chua đã trụng nước sôi, đặt lên thớt, ngẩng đầu cười toe toét với Trì Thư Dực như muốn nói "cứ để em lo".
Hai chiếc răng khểnh trắng trẻo hai bên má lộ ra trước mặt người đàn ông, khiến Trì Thư Dực bất chợt cảm thấy chính mình cũng ngứa răng, nhưng cuối cùng chỉ khẽ gật đầu rồi xoay người ra ngoài nghe điện thoại.
Cả căn hộ, từ phòng khách đến bếp, đều sử dụng ánh sáng trắng lạnh cùng một phong cách. Trì Thư Dực nhìn khuôn mặt cậu thiếu niên đang chăm chú cắt cà chua trong bếp, ánh mắt dần dịu lại, rồi lần đầu tiên giơ tay chỉnh ánh đèn trong căn hộ chuyển sang ánh sáng ấm.
Cậu thiếu niên khựng lại, hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, Trì Thư Dực cầm điện thoại khẽ mỉm cười với cậu. Cậu lại quay đầu tiếp tục thái cà chua.
Ánh đèn vàng dịu chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của cậu, như tự động trở thành ánh sáng mềm mại. Hàng mi dài cong cong như chiếc quạt nhỏ khẽ khàng lay động trong tim Trì Thư Dực.
Lúc nói thì không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng bây giờ nghĩ lại, mấy từ ấy dường như ngâm trong mật, ngọt lịm đến tan chảy.
Ba quả cà chua được thiếu niên cắt gọn gàng, xếp ngay ngắn vào đĩa nhỏ, như những binh lính duyệt đội, hàng nào hàng nấy đều rõ ràng.
Những miếng cà chua đỏ mọng cứ thế từng miếng, từng miếng đi thẳng vào lòng Trì Thư Dực, khiến anh không phân rõ nổi cảm xúc đang dâng trào trong l*иg ngực là ngọt ngào nhiều hơn hay chua xót nhiều hơn.
Đầu dây bên kia, cấp dưới nhận ra ông chủ đã lơ đễnh một lúc, liền dè dặt hỏi: "Giờ cũng muộn rồi, chắc ông chủ về nhà rồi nhỉ? Hay mai tôi đến công ty rồi báo cáo tiếp?"
Trì Thư Dực hoàn hồn, nhìn bóng lưng ngoan ngoãn của thiếu niên, ánh mắt dịu như nước, trong đáy mắt lấp lánh những tia sáng nhỏ bé. Giây phút ấy, cả thế giới như được anh thu hết vào trong mắt.
"Ừ, tôi đang ở nhà."
Anh đáp lại cấp dưới như vậy.
Cúp máy, Trì Thư Dực lấy trứng và mì sợi khô, quay lại bếp.
Thấy anh trở lại, Bách Châu như muốn lập công, liền mang đĩa cà chua đã cắt sẵn đặt trước mặt anh.
"Em cắt đẹp thật đấy, gọn gàng quá."
Trì Thư Dực không tiếc lời khen, đổ cà chua vào nồi, rồi quay sang đùa: "Hôm nay anh nhất định sẽ ăn hết cà chua."
Bách Châu được khen đến đỏ cả vành tai, ngượng ngùng đáp lại: "Nhìn anh nấu cũng ngon lắm, em cũng sẽ ăn sạch chỗ mì đó."
Mì cà chua trứng nấu rất nhanh, chẳng mấy chốc hai người mỗi người đã bưng một bát mì nóng hổi, ngồi vào bàn ăn.
"Ngon thật đấy!"
Bách Châu không ngần ngại giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Trì Thư Dực thấy vậy cũng giơ ngón tay cái, nhẹ nhàng chạm vào ngón cái của Bách Châu như thể đóng một con dấu nho nhỏ.
"Đúng là rất ngon."
Bách Châu lập tức rụt tay lại, trong lòng thầm cảm thán, quả nhiên là nhân vật chính thụ, đúng là hội tụ đủ đức, trí, thể, mỹ, trên thông thiên văn, dưới rành bếp núc, lại còn tốt bụng đến vậy.
Nghĩ đến đây, Bách Châu lập tức dâng lên cảm giác tội lỗi, người ta đối xử với mình tốt thế, vậy mà mình lại còn định đi "quấy rầy" người ta...
Trong lúc ăn, cả hai đều im lặng không trò chuyện. Bách Châu ăn không nhiều, chỉ ăn được vài miếng đã thấy no, nhưng nghĩ tới chuyện khi nãy mình vừa hứa sẽ ăn hết sạch, đành cúi đầu nhồi từng miếng nhỏ vào miệng.
Trì Thư Dực ăn rất nhanh, đúng như lời anh nói, một bát mì được ăn sạch trơn, ngay cả những miếng cà chua nhỏ rơi rớt cũng không chừa.
"Ăn không nổi nữa à?"
Trì Thư Dực ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ Bách Châu đang gẩy gẩy sợi mì, giọng nói dịu dàng.
Bách Châu hơi ngại ngùng cười, khẽ giải thích: "Mì rất ngon, chỉ là... lúc ở tiệc em đã ăn mấy cái bánh nhỏ rồi."
4
0
2 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
