TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Thế giới 1 - Chương 9: Trà xanh nhà quê

Ánh đèn trắng ấm áp phản chiếu trong mắt Trì Thư Dực, soi lên ánh sáng dịu nhẹ. Mái tóc xù của thiếu niên do cúi đầu mà để lộ xoáy tóc đáng yêu.

Trì Thư Dực không kìm được đưa tay chạm vào, thấy thiếu niên ngẩng đầu đầy ngơ ngác, đôi mắt trong veo không chút kháng cự, chỉ có chút nghi hoặc, khoé môi hơi cong lên.

"Đưa anh đi."

Bách Châu tưởng Trì Thư Dực định mang đi rửa cùng, không chút đề phòng đưa bát cho anh.

Nào ngờ Trì Thư Dực nhận lấy rồi... cứ thế ăn sạch phần mì còn lại chỉ trong vài miếng.

Bách Châu tròn mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, chuyện này... thực sự ổn sao?

Trì Thư Dực ăn xong dọn dẹp bát đũa, cảm nhận được ánh mắt phức tạp kỳ lạ của thiếu niên, động tác khựng lại. Anh quay đầu, làm ra vẻ vô tình xoa nhẹ đầu cậu: "Lãng phí là không tốt."

Bách Châu chớp mắt, nhìn bóng lưng Trì Thư Dực thành thạo dọn bàn rồi vào rửa bát, trong lòng chỉ có thể thở dài, nhân vật thụ chính này đúng là quá hoàn hảo!

"Thống ca, tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn vì hành vi sắp tới của mình."

Hệ thống: [Không cần thiết đâu.]

Hệ thống im lặng một lúc, khi Bách Châu nghĩ nó sẽ không nói thêm gì nữa thì lại nghe thấy giọng nói uể oải vang lên: [Thật sự không cần thiết.]

Bách Châu: "?"

Thấy Trì Thư Dực sắp rửa xong bát đũa quay lại phòng, Bách Châu vội vàng thu hồi suy nghĩ, trở lại trạng thái làm nhiệm vụ.

Tuy không nhất thiết phải hoàn thành hôm nay, nhưng làm nhiệm vụ quan trọng là khí thế liền mạch, một lần bùng nổ, hai lần giảm sút, ba lần cạn kiệt.

Trì Thư Dực rửa bát xong cũng không trở về phòng ngay mà ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Bách Châu.

"Có muốn cùng nhau..." xem chút TV không?

Lời vừa nói ra nửa chừng, anh bỗng dừng lại, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang kéo vạt áo mình.

Ánh mắt anh sâu thẳm, tối tăm, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn chăm chú.

"Anh... có thể giúp em tháo cái này được không?"

Bách Châu đỏ bừng mặt, đôi mắt trong veo giờ đây lại có chút chột dạ nhìn xung quanh. Đôi môi đỏ mọng bị hàm răng trắng cắn nhẹ để lại vết răng mờ nhạt. Cậu lắp bắp nâng chân, chỉ vào chiếc vòng kim loại dày cộm nơi cổ chân, một chiếc vòng vàng lớn bao quanh mắt cá chân, so với vòng chân thì trông giống như một loại dụng cụ giam cầm khác hơn.

Trì Thư Dực không nói đồng ý hay từ chối, chỉ từ sofa đứng dậy, một chân quỳ xuống trước mặt Bách Châu, lặng lẽ nắm lấy cổ chân trắng trẻo của cậu.

Vóc người thiếu niên mảnh khảnh, cổ chân cũng gầy nhỏ, xương cốt hiện rõ, đường nét mềm mại mà tinh tế, làn da hồng hào mịn màng khiến người ta dễ dàng mơ tưởng xa xôi.

Ngón cái của Trì Thư Dực vô tình lướt qua, cảm giác mềm mại khiến người ta lưu luyến không rời.

Bách Châu hít sâu một hơi, gương mặt đỏ bừng, đưa tay ra, "táo tợn" vuốt nhẹ lên má Trì Thư Dực.

Hương thơm dịu nhẹ phảng phất, cổ họng Trì Thư Dực khẽ động, anh phải gắng gượng lắm mới không biến thành con sói đói nhào tới, cuốn lấy vị ngọt đang ở ngay trước mắt mình...

Bàn tay mềm mại như không xương nhẹ nhàng lướt qua má anh, ánh mắt của Trì Thư Dực càng trở nên nóng bỏng, tay bất giác dùng sức quá đà.

"A!"

Mắt cá chân nhói lên một cơn đau âm ỉ, Bách Châu cuống cuồng rút tay lại, quả nhiên mức độ trêu chọc này đã vượt quá giới hạn khiến nhân vật thụ chính không vui.

"Xin lỗi."

Giọng Trì Thư Dực khàn khàn, hơi thở phả lên mắt cá chân của Bách Châu nóng hừng hực, đầu gối quỳ một bên khẽ nghiêng vào trong như đang che giấu điều gì đó.

Lần này Trì Thư Dực không chần chừ nữa, nhanh chóng tháo vòng chân rồi đưa cho Bách Châu, sau đó lập tức đứng dậy, không quay đầu lại mà bước nhanh về phòng.

Bóng lưng lúng túng và vội vã.

[Nhiệm vụ hai đã hoàn thành, cộng 100 điểm.]

Bách Châu ngồi tại chỗ thở dài một hơi, cảm thấy có lẽ mình đã khiến người ta ghét rồi. Mặc dù không phải lần đầu bị người khác ghét, nhưng nhân vật thụ chính này thật sự rất tốt. Đến mức đã giận như vậy rồi mà trước khi đi vẫn không quên tháo vòng chân giúp cậu.

Nếu không có những nhiệm vụ này, nếu là gặp nhau ngoài đời, cậu nhất định muốn làm bạn với người như thế.

Hệ thống: [Không đâu, anh ta sẽ không ghét cậu.]

Bách Châu đứng dậy từ phòng khách đi về phòng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Không sao đâu, cậu không cần an ủi tôi, tôi đâu có yếu đuối đến thế."

Hệ thống: [Ừ, Châu Châu siêu kiên cường.]

Bách Châu hừ nhẹ hai tiếng, không trả lời.

Còn chưa đầy nửa tháng nữa là khai giảng đại học của nguyên chủ, Bách Châu định trong khoảng thời gian tới nếu không cần thiết thì tuyệt đối sẽ không rời khỏi phòng nửa bước.

Kết quả là cờ vừa dựng lên chưa được một ngày, sáng hôm sau đã bị Trì Thư Dực lôi ra ngoài ăn sáng.

Bách Châu cảm động đến mức cả buổi sáng trong lòng khen nhân vật thụ chính không ngớt, người gì đâu mà đẹp người lại tốt tính, cậu đã như vậy rồi mà người ta vẫn quan tâm, còn nấu bữa sáng cho cậu ăn.

5

0

2 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.