TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Thế giới 1 - Chương 38: Trà xanh nhà quê

Màn hình điện thoại trên đầu giường thuộc về Bách Châu chợt sáng lên, Trì Thư Dực liếc mắt nhìn, là tin nhắn thứ 16 trong đêm nay.

Ba tin từ Phó Lâm Thần, còn lại đều là của Phó Lâm Nhất.

Bộ đồ ngủ ban đầu đã không thể mặc được nữa, Trì Thư Dực lấy một chiếc áo sơ mi của mình cho Bách Châu mặc.

Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình vừa vặn phủ đến đầu gối Bách Châu. Bách Châu thay xong định lẻn về phòng, lại bị Trì Thư Dực ôm ngang eo bế trở lại giường.

Bách Châu giơ nắm đấm phản đối, nhưng lại bị anh nắm lấy rồi hôn một cái.

"Chờ em nghỉ đông xong, chúng ta cùng về Cẩm Châu một chuyến nhé." Trì Thư Dực tựa mặt lên nắm tay nhỏ giơ ra của Bách Châu, nói xong còn nghiêng đầu hôn thêm một cái.

Cẩm Châu là quê của nguyên chủ và Trì Thư Dực, trong nguyên tác... thôi, không nhắc nguyên tác nữa, nguyên tác chẳng chính xác gì cả.

"Về đó làm gì?" Bách Châu phản đối không thành, buồn bực thu tay lại. Thấy Trì Thư Dực còn định hôn tiếp, cậu tức mình cắn một phát lên mặt anh.

Ngay sau đó, lại là cảm giác kỳ lạ quen thuộc kia.

Bách Châu: "..."

Đồ biếи ŧɦái.

"Cùng về thăm dì Triệu, hoặc em muốn đón họ lên đây cũng được." Trì Thư Dực chẳng hề tỏ ra ngại ngùng, tự nhiên sắp xếp chuyện ra mắt phụ huynh.

"Để tính sau."

Bình thường thì trốn tránh tuy xấu hổ nhưng có tác dụng.

Nhưng rõ ràng bây giờ Trì Thư Dực không phải người biết "thấu tình đạt lý", đối với thái độ lấp lửng của Bách Châu không hề nhượng bộ, trái lại càng ép sát từng bước.

"Ý em là gì? Châu Châu định chơi rồi chối à?"

Ánh mắt Trì Thư Dực hơi nheo lại, giọng điệu mang theo nguy hiểm, bàn tay to không an phận luồn vào trong vạt áo sơ mi của Bách Châu.

Vừa dùng sức đã ôm cả người cậu lên đùi mình, thứ tồn tại rõ ràng kia thẳng thừng ép sát vào mông Bách Châu.

Bách Châu: Đây là uy hϊếp đúng không? Đây chính là uy hϊếp! Có khác gì chĩa súng vào người ta đâu chứ?!

"Chịu trách nhiệm gì?"

Bách Châu hơi nghiêng người, định lảng tránh cho qua chuyện.

"Châu Châu đã hưởng thụ xong rồi, đến một danh phận cũng không cho sao?" Trì Thư Dực đè Bách Châu xuống khi cậu vừa mới gượng dậy được nửa người, kề sát tai phát ra tiếng rên khàn khàn đầy mê hoặc, tựa như ma quỷ đang dụ người sa ngã.

Mặt Bách Châu đỏ bừng, vừa định phủ nhận thì ánh mắt của người kia đã nhìn thấu hết tâm tư cậu.

"Nếu không chịu nhận, thì đừng trách tôi đích thân đòi lại."

Dứt lời, Trì Thư Dực liền nhích người lên, động tác đầy ám muội, suýt nữa khiến Bách Châu bị ép đến rơi khỏi giường, vội vàng hét lên: "Tôi nhận, tôi nhận, tôi nhận!"

Hơi thở nóng rực của Trì Thư Dực phả lên chiếc cổ trắng nõn của Bách Châu, anh cúi đầu liếʍ nhẹ lên mạch máu ánh xanh nơi ấy, răng cắn khẽ vài lần rồi mới vừa hôn vừa mơ hồ hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta là quan hệ gì?"

"Anh có thể... cho tôi chút thời gian không?"

Cậu cần chút thời gian để báo cáo lại với hệ thống. Tuy hệ thống từ nãy đến giờ cứ giả chết, cậu gọi thế nào cũng không phản hồi, nhưng với tư cách là một nhân viên gương mẫu, Bách Châu cảm thấy mình vẫn phải báo cáo.

Huống hồ kịch bản bị phá hỏng như bây giờ cũng không hoàn toàn là lỗi của cậu. Lui mười ngàn bước mà nói, chẳng lẽ cái tên hệ thống bỏ vị trí không quay lại kia không có lỗi gì sao?

"Nhưng mà anh sắp hết thời gian rồi."

Trì Thư Dực kéo tay Bách Châu muốn chạm xuống dưới, vừa nghĩ đến thứ kia của người đàn ông, dài đến mức tốn cả đống thời gian, cộng thêm cổ tay mình vẫn còn ê ẩm, Bách Châu lập tức nổi giận, há miệng cắn vào vai Trì Thư Dực.

"Lòng bàn tay tôi giờ còn đau đây này! Còn muốn nữa à? Anh đúng là đồ biếи ŧɦái!"

Nghe thế Trì Thư Dực mới chịu ngưng ý định làm càn, nâng đôi tay nhỏ của Bách Châu lên thổi nhẹ, thổi xong lại không nhịn được mà hôn lên.

Lại bị Bách Châu hất ra bằng vẻ mặt chán ghét.

"Khủng long nhỏ nóng nảy thật."

Trì Thư Dực nắm lấy tay cậu vừa mới vung ra, trêu chọc.

"Tôi không phải!"

"Vậy là khủng long thích gấu con?"

Trì Thư Dực đã sớm hiểu rõ tính cách và sở thích của Bách Châu. Nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện, nhưng thực chất lại rất nóng tính, một chút cũng không chịu ấm ức.

Bách Châu không biết cãi lại sao cho phải, liền lao vào cắn người đàn ông một cái thật mạnh.

Người đàn ông nằm trên giường thở hổn hển, xoa gáy cậu, mặc cho thiếu niên tha hồ làm loạn trên người mình.

Bách Châu vừa mới cắn xong thì đã bị anh lật người đè ngược trở lại.

Trì Thư Dực giống như con chó đói đuổi theo khúc xương thịt, vừa hôn vừa cắn lấy Bách Châu, cuối cùng bị cậu đá bay ra vì không chịu nổi nữa.

Không những không có tí uy hϊếp nào, ngược lại còn khiến người đàn ông càng thêm hăng hái.

"Tôi vào phòng tắm xử lý chút, bảo bối ngủ trước nhé."

Trì Thư Dực như thể đã kìm nén hết nổi, nhét Bách Châu lại vào trong chăn cuộn kín như cuốn chả giò, rồi mới bước vào phòng tắm tự xử lý.

Được cuộn kín như chiếc bánh cuốn, Bách Châu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tạm qua được một kiếp.

[Thống ca! Nếu còn không ra thì chết thật đấy!!!]

[Đinh...]

3

0

2 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.