TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Thế giới 1 - Chương 37: Trà xanh nhà quê

Thi thoảng Trì Thư Dực mới dừng lại, cho cậu tựa vào thở lấy hơi, rồi lại tiếp tục lao vào vòng xoáy dây dưa. Bàn tay thô ráp không kiêng nể mà luồn vào trong áo cậu, vuốt ve dọc bờ eo.

Bách Châu cố vùng vẫy cũng không thoát được, lời cũng chẳng thể nói, mắt thấy tay anh ta sắp chạm vào nơi không nên chạm, cậu nghiến răng, phản công trước.

Đôi tay mềm mại nhanh chóng thọc vào ngực Trì Thư Dực, không chút do dự bấu mạnh vào chỗ hiểm.

Quả nhiên người kia khẽ rên lên, Bách Châu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cứ tưởng người ta sẽ vì đau mà chùn tay, ai ngờ cảm giác kỳ lạ kia lại càng rõ hơn.

Bách Châu: "..."

Biếи ŧɦái.

"Tôi muốn nói là, tôi không muốn lấy anh!" Bách Châu thở hổn hển, cuối cùng cũng nói dứt câu.

"Vậy Châu Châu muốn cưới anh à? Cũng được thôi. Châu Châu không lấy anh thì để anh lấy Châu Châu."

Trì Thư Dực trở người, đè Bách Châu xuống dưới.

Nhẹ nhàng hôn quanh môi cậu, thấy cậu định mở miệng, liền kề sát tai cậu thổi nhẹ, khẽ gọi: "Ông xã."

Một luồng điện chạy thẳng khắp người Bách Châu, cả người tê dại, đầu óc trống rỗng.

Trì Thư Dực thấy cậu cứng người như thể đã nắm được điểm yếu, bàn tay bắt đầu không yên phận lướt dọc thân thể thiếu niên, vừa gọi vừa khẽ dụ dỗ: "Châu Châu à, ông xã..."

Giữa những tiếng gọi đầy ám muội ấy, Bách Châu dần mất phương hướng. Đến khi lấy lại được tinh thần, bản thân đã nằm gọn trong phòng tắm.

Toàn thân đỏ như luộc chín, rúc trong chiếc bồn tắm lớn của Trì Thư Dực, chỉ mong vùi cả mặt vào nước để khỏi xấu hổ.

Trì Thư Dực đứng bên bồn rửa mặt không xa đánh răng, thân trên trần trụi để lộ phần cơ bắp rắn chắc, đôi chân dài thẳng thớm mặc chiếc quần ngủ của Bách Châu, vừa vặn không rộng không chật, nhưng lại khiến anh trông có phần kỳ cục. Nửa người tựa vào thành bồn, một tay cầm ly nước, vừa đánh răng vừa mỉm cười với Bách Châu, trong đôi mắt nâu nhạt lấp lánh ánh sáng li ti.

Trì Thư Dực đánh răng xong liền nhào tới, ngồi xổm bên cạnh bồn tắm định hôn lên má Bách Châu, bị Bách Châu đưa tay đẩy ra cũng không giận, ngược lại còn hôn chụt chụt mấy cái lên lòng bàn tay đang ửng đỏ ấy.

Lòng bàn tay Bách Châu đau nhói, cậu định giơ tay lên đánh trả, nhưng khi đối diện với gương mặt không đánh trả cũng chẳng cãi lại kia thì lại không nỡ ra tay, chỉ đành hậm hực rút tay về ngâm lại vào nước.

Trong lòng thầm mắng mình bị sắc đẹp làm mờ mắt, Bách Châu cậu không ngờ mình lại trở thành loại người háo sắc đến vậy!

Thấy Trì Thư Dực lại định mở miệng gọi mình là "ông xã", Bách Châu xấu hổ đến mức vội vàng giơ tay bịt miệng anh lại.

"Đừng gọi nữa!"

Bách Châu vốn định nghiêm khắc quát một câu, nhưng cơ thể mềm nhũn, lời nói ra lại mang theo giọng điệu như đang làm nũng.

Trì Thư Dực ngoan ngoãn chớp chớp mắt với cậu, tỏ vẻ mình sẽ nghe lời, nhưng đầu lưỡi lại không thành thật mà liếʍ vào lòng bàn tay cậu.

"Anh là chó hả?"

Bách Châu rụt tay về, không nhịn được trừng mắt nhìn anh.

Người đàn ông chẳng những không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại còn ghé sát thêm vài phần, đôi mắt lấp lánh: "Thế Châu Châu có thích không?"

"Không thích!"

Bách Châu sợ cậu mà nói "thích", thì người này sẽ gọi thật mất, mà anh ta dám gọi thì cậu cũng không dám nghe!

Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ tiếc nuối mơ hồ, rồi anh đứng dậy định cởϊ qυầи.

"Anh làm gì đấy?!" Bách Châu giật mình, cảnh giác hỏi.

"Cùng tắm chứ sao."

Người đàn ông mặt mày bình thản, như thể đang nói một chuyện hết sức bình thường.

"Không được!"

"Tại sao? Chẳng phải nhìn hết rồi sao?"

"Dù thế cũng không được!"

Trước sự kiên quyết của Bách Châu, Trì Thư Dực đành lui một bước, định nằm bò ngoài bồn tắm nhìn cậu, nhưng cuối cùng vẫn bị Bách Châu đuổi ra ngoài.

Bách Châu da mặt mỏng, trong phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn ngủ vàng nhạt. Bên ngoài mưa vẫn rơi rả rích chưa dứt. Trong màn đêm yên ắng, tiếng mưa đập lên cửa sổ hòa cùng âm thanh nước chảy trong phòng tắm. Trì Thư Dực dựa vào đầu giường nhìn ánh đèn vàng mờ ấm áp, trong lòng lần đầu cảm nhận được một loại hạnh phúc bình yên.

Cảm giác như đây chính là tổ ấm nhỏ mà anh và Bách Châu đã cùng nhau sống rất lâu, ngoài kia mưa gió giăng đầy, nhưng trong chiếc tổ nhỏ này lại có ánh sáng và có Bách Châu.

Có lẽ họ nên nuôi một con mèo? Dù anh không thích có thứ gì đó tranh giành sự chú ý của Bách Châu, nhưng anh thấy các cặp đôi đồng tính trên mạng thường nuôi thú cưng, hai người một mèo mới tính là một gia đình nhỏ trọn vẹn.

Hơn nữa, anh hy vọng có thứ gì đó có thể níu giữ Bách Châu lại. Anh luôn cảm thấy Bách Châu, dù là đối với anh, với người khác, hay với cả thế giới này, đều giữ một thái độ như người đứng ngoài cuộc, như thể cậu chẳng thuộc về nơi nào cả.

Nhận thức ấy khiến Trì Thư Dực bất an, khiến anh khao khát được gần gũi Bách Châu hơn nữa để xác nhận sự tồn tại của cậu.

Nghĩ đến đây, Trì Thư Dực lại nhớ đến bộ dạng như chó giữ xương của Phó Lâm Thần khi anh bế Bách Châu về nhà, trong mắt lộ ra tia chán ghét.

Không có dây xích mà cũng dám nhận chủ? Đúng là một con chó hoang vô tri.

3

0

2 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.