TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Thế giới 1 - Chương 39: Trà xanh nhà quê

Âm thanh hệ thống trong trẻo vang lên trong đầu Bách Châu, hệ thống giả chết cả đêm rốt cuộc cũng online trở lại.

Hệ thống: [Đã xảy ra chuyện gì vậy?]

Bách Châu: [Cuối cùng cậu cũng về rồi!]

Bách Châu như thể tìm lại được chỗ dựa, lập tức tuôn ra hết những chuyện xảy ra trong đêm nay.

Nói xong lại nửa trách móc nửa lấy lòng: "Rốt cuộc cả đêm nay cậu đi đâu vậy? Nếu có cậu ở đây thì chắc chắn tôi sẽ không rối tung lên thế này."

Hệ thống im lặng thật lâu. Khi Bách Châu tưởng hệ thống lại treo máy nữa thì trước mặt cậu bỗng xuất hiện một chuỗi dữ liệu màu lam đậm.

Dòng dữ liệu xoay quanh từng vòng rồi kết tụ thành hình người bán trong suốt màu xanh lam ngay trước mặt cậu, nét mặt tuy mơ hồ nhưng thấp thoáng có thể thấy là một gương mặt rất điển trai.

[Tôi đi nâng cấp.]

Bách Châu đang nhìn đến xuất thần thì câu nói kia bỗng vang lên trong đầu khiến cậu giật bắn.

"Vậy... cái này là cậu sao?"

Bách Châu đưa tay chạm vào người dữ liệu, hoàn toàn không có cảm giác cản trở nào, làn dữ liệu xanh lam thân thiện quấn lấy đầu ngón tay cậu.

Hệ thống: [Đúng vậy, nhưng hiện tại cấp độ chưa đủ nên chỉ có thể như thế này.]

Lời nói ngụ ý: Nếu đạt cấp độ cao hơn, sẽ có thể giống người thật hoàn toàn.

Lần đầu tiên Bách Châu mới có nhận thức rõ ràng rằng thế giới được xây bằng dữ liệu này, tất cả đều là giả.

Mọi thứ ở đây chẳng qua chỉ là những chuỗi dữ liệu nối tiếp nhau, chỉ có cậu, là thật.

Bách Châu âm thầm dặn lòng mình: Sau này đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, tất cả đều là giả.

Hệ thống: [Tình tiết thay đổi có thể do tiểu thế giới này vẫn chưa hoàn chỉnh, ký chủ chỉ cần tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ là được.]

Bách Châu: "Được."

Cậu cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được: "Thống ca, cậu có thể quay về nói chuyện trong đầu tôi như trước không?"

Hệ thống ngập ngừng, giọng nói như một chiếc đồng hồ bị trục trặc: [Cậu... không thích... hình dạng mới của tôi sao?]

Bách Châu: "Không phải không phải, chỉ là... có hơi lạ thôi."

Dù sao thì hiện tại Trì Thư Dực đang làm chuyện "khó nói" trong phòng tắm của căn phòng này, còn trước giường cậu lại đứng một người dữ liệu biết nói chuyện, khiến cậu có cảm giác như đang "nɠɵạı ŧìиɧ" giữa thời đại mạng.

Hệ thống im lặng một lúc, bóng dáng màu lam sẫm giống như bị kẹt tín hiệu, chớp nháy vài lần rồi dần dần biến mất.

Hệ thống: [Vậy cậu thích hình thái nào? Thú cưng à? Cậu thích loài nào?]

Một cách thẳng thắn, dù không hiểu hệ thống hỏi để làm gì, nhưng Bách Châu vẫn trả lời thật lòng

Bách Châu: "Mèo chó gì cũng được, hình dạng trước của cậu cũng ổn mà."

Hệ thống: [Được.]

Thấy chủ đề càng lúc càng lệch hướng, Bách Châu vội vàng kéo nó về đúng quỹ đạo: "Giờ vai thụ chính muốn xác nhận quan hệ với tôi thì phải làm sao đây?!"

Hệ thống: [Hắn cũng xứng à?]

Bách Châu: Có thứ gì kỳ quặc đã xâm nhập trung tâm điều khiển của hệ thống rồi à?

Thấy hệ thống đã rõ ràng không còn đáng tin cậy, Bách Châu quyết định sẽ tự mình gánh vác trách nhiệm "trụ cột gia đình".

Dù sao cũng đều là người dữ liệu cả, thế nên Bách Châu không còn quá bận tâm, những chuyện ngoài nhiệm vụ thì cứ xem như đang chơi game.

Nghĩ thông rồi, cả người Bách Châu cũng thả lỏng hơn hẳn, mềm nhũn nằm dài trên chiếc giường lớn. Phải công nhận, Trì Thư Dực phục vụ đúng là không tệ, Bách Châu bây giờ như tan chảy thành một vũng lười biếng.

Khi Bách Châu mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, Trì Thư Dực mới mang theo hơi nước quay trở lại.

Anh kéo Bách Châu, lúc này đã cuộn thành một đống nhỏ ôm vào lòng. Bách Châu đã nghĩ thông suốt, nên không ngại tìm chút "phúc lợi" cho mình, đưa tay chạm lên cơ bụng rắn chắc của đối phương, vò vò vài cái rồi tìm một vị trí thoải mái để ngủ say.

Trì Thư Dực bật cười, ôm người trong lòng chặt hơn một chút, hôn lên hai má ửng hồng của Bách Châu, rồi mới lưu luyến tắt đèn đầu giường.

Ở một nơi khác, Phó Lâm Nhất suốt đêm không ngủ, nhìn chiếc giường trống trơn đối diện và khung trò chuyện không một dòng hồi âm, ánh mắt hắn ngày càng trở nên ảm đạm.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng ban mai xuyên qua lớp rèm mỏng, rải bóng lốm đốm lên ga giường có phần lộn xộn.

Trên chiếc giường rộng rãi mềm mại là một thiếu niên đang ngủ say, chăn được đắp kín chỉ chừa ra nửa khuôn mặt. Hàng mi mỏng như cánh ve buông nhẹ, đổ bóng mờ lên gương mặt, giữa đôi mày giãn ra, ngủ rất ngon lành.

Một hồi chuông báo thức đột ngột phá tan bức tranh yên bình đó.

Bách Châu vất vả thò tay ra khỏi chăn, cố với lấy điện thoại trên đầu giường, nhưng chưa kịp chạm tới thì đã có người đặt nó vào tay cậu.

Bách Châu mở mắt, ánh nhìn giao nhau với một đôi mắt mang theo ý cười.

"Chào buổi sáng."

Trì Thư Dực đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi bên mép giường vẫy tay chào cậu. Nhìn dáng vẻ mơ màng sau khi mới tỉnh ngủ của Bách Châu, lòng anh trào dâng sự yêu thương, rất tự nhiên ôm lấy mặt cậu hôn một cái.

Trước khi Bách Châu kịp nổi giận, anh nhanh chóng lui ra, đứng nghiêm chỉnh: "Anh đi lấy bữa sáng."

Bách Châu tắt chuông, mở điện thoại lên xem, cơn buồn ngủ còn sót lại lập tức bị quét sạch. Cậu bật dậy ngồi hẳn dậy trên giường.

2

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.