TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Thế giới 1 - Chương 36: Trà xanh nhà quê

Bách Châu lơ mơ mở mắt, vừa định lên tiếng đã chạm phải đôi mắt đen thẳm đầy si mê, đôi mắt nâu nhạt xưa nay luôn lạnh nhạt nay lại ánh lên du͙© vọиɠ, ánh nhìn chiếu thẳng lên người Bách Châu nóng bỏng đến ngột ngạt.

"Anh... Anh Thư Dực!"

Cơn buồn ngủ tan biến không còn dấu vết, cậu bật dậy, nhưng phát hiện chân mình bị bàn tay của người đàn ông kìm chặt. Đôi chân mịn màng bị bàn tay xương xẩu của anh siết đến mức da thịt như trào ra, dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, cảnh tượng ấy đầy... gợi cảm.

Sao mình lại ở đây?! Chuyện gì đang xảy ra?! Rốt cuộc đã có chuyện gì?!

Trong lòng Bách Châu loạn như tơ vò, hai tay chống giường cố gắng dịch ra sau, nhưng vừa nhúc nhích đã bị người kia phát hiện, bị kéo trở lại, không những không thoát ra được mà còn gần hơn vài phần, gần đến mức hơi thở nóng rực của Trì Thư Dực phả lên làn lông tơ trên mặt cậu.

Chẳng lẽ là bị phát hiện quan hệ mờ ám rồi? Đến hỏi tội sao? Nhưng nhiệm vụ số 3 của cậu vẫn chưa hoàn thành mà.

Vậy thì vấn đề nằm ở đâu? Bách Châu nghĩ mãi mà đầu óc cứ như bay tận nơi nào.

Phát hiện thiếu niên mất tập trung, người đàn ông không vui, khẽ dùng sức. Chân mềm bị anh bóp đến méo mó ngay trong lòng bàn tay.

"Á!"

Bách Châu giật mình hoàn hồn, khó chịu đẩy người đàn ông ra.

"Anh bóp em làm gì vậy?"

Người đàn ông nhận được toàn bộ sự chú ý từ cậu thì cụp mi xuống, giọng khàn khàn: "Xin lỗi."

Nói xong lại rất ngoan ngoãn cúi đầu, thổi nhẹ lên chỗ da đỏ bị bóp, mỗi lần thổi Bách Châu lại run lên, người đàn ông như được chọc cười, cúi thấp đầu cười khẽ giữa hai chân Bách Châu.

Bách Châu vừa thẹn vừa giận, kéo đầu Trì Thư Dực lên, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Anh, anh đừng có thổi nữa!"

"Châu Châu nhạy cảm quá." Vừa nói, anh lại ác ý liếʍ nhẹ một cái lên chỗ đó, thỏa mãn nhìn thiếu niên run lên, nhưng vẫn giả vờ lo lắng hỏi: "Châu Châu còn đau không?"

Bách Châu tức đến mức quên cả hoảng loạn ban đầu, bực bội phản bác: "Đã không đau từ lâu rồi! Anh cứ thổi mãi! Nếu em thổi anh như vậy, em không tin anh không nhột!"

Ánh mắt Trì Thư Dực lóe lên một tia mờ tối, ôm lấy chân thiếu niên vào lòng, má khẽ cọ vào da thịt cậu, trêu chọc một cách không đứng đắn: "Vậy Châu Châu có muốn thử xem không?"

"Thử cái gì?"

"Thử xem anh có run không." Trì Thư Dực vừa nói vừa đưa tay kéo quần ngủ xuống.

Đến lúc này Bách Châu mới nhận ra ống quần ngắn của mình gần như đã bị vén lên tận mông!

Cậu vốn định ngăn lại, nhưng lúc này chẳng kịp nghĩ gì nữa. Thừa lúc Trì Thư Dực đang dùng một tay kéo quần nên sức lực lỏng lẻo, Bách Châu tung chân đạp mạnh, đẩy anh ra rồi nhanh chóng kéo lại quần cho ngay ngắn.

Vừa kéo xong liền định chạy trốn, nhưng loạng choạng một cái lại ngã úp sấp xuống giường. Ánh mắt Bách Châu đầy uất ức nhìn chằm chằm vào bàn tay đang giữ lấy cổ chân mình, vùng vẫy đá đá, nhưng không thoát ra được.

Trì Thư Dực ôm cậu từ cuối giường trở lại, khẽ thở dài: "Sao Châu Châu cứ luôn muốn chạy vậy?"

"Anh… anh hôm nay có gì đó rất lạ..."

Nghe vậy, người đàn ông bật cười nhẹ, không trả lời thẳng, cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi, mà đổi chủ đề: "Hôm nay anh gọi điện cho dì Triệu."

Bách Châu: Hả? Rồi sao?

"Cha mẹ anh mất sớm, anh lớn lên nhờ bà nội nuôi. Sau khi bà mất, anh chẳng còn ai thân thích. Năm đó vào đại học ở kinh thành, tiền đi đường cũng là mượn của dì Triệu. Dì ấy đúng là có ơn với anh."

Giọng Trì Thư Dực rất nhẹ, như đang kể một chuyện thường ngày.

Gì vậy? Nhân vật thụ cũng bắt đầu chia sẻ tâm tư rồi? Nhưng tại sao lại vừa tâm sự vừa... cởϊ qυầи?

Dù Bách Châu không hiểu, nhưng vẫn chọn tôn trọng.

Cậu ngồi trong lòng Trì Thư Dực, vỗ vai anh an ủi.

Đang định mở lời nói một câu động viên cho hợp tình hợp cảnh, thì bất ngờ bị cái gì đó chọc vào đùi trong.

Bách Châu: "..."

Đây... vẫn là người từng đắp chăn nói chuyện nghiêm túc với cậu sao?

Bách Châu không biết, cũng không dám cử động.

Người đàn ông như không nhận ra điều gì bất thường, vẫn tự nhiên tiếp lời: "Dì Triệu nói từ nhỏ Châu Châu đã quý mến anh, luôn coi anh là chồng tương lai. Dì ấy có ơn, anh chẳng biết lấy gì báo đáp... nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách lấy thân báo đáp."

Đúng là biết cách "biện bạch khéo léo", anh ta kể ra hoàn cảnh đáng thương, tuyệt nhiên không nhắc đến từng câu từng chữ dẫn dắt trong cuộc gọi.

Trì Thư Dực nâng cằm Bách Châu, cúi xuống sát gần, nhưng không hôn vào đôi môi mà anh hằng khao khát, mà chỉ khẽ cọ mũi mình vào mũi cậu.

"Châu Châu, lấy anh nhé?"

Thì ra là mẹ nguyên chủ từng ngấm ngầm tìm đến Trì Thư Dực. Đây rõ là tình tiết "lấy ơn ép báo", nhưng trong kịch bản gốc Trì Thư Dực đâu có thế này?

Chắc chắn là không rồi!

Bách Châu gắng suy nghĩ, nhưng vô ích.

Đối diện với ánh mắt đầy mong chờ của người kia, cậu định "lạnh lùng" từ chối.

"Dĩ nhiên là..." Không.

Tiếc là chưa kịp nói xong, miệng vừa hé đã bị người kia chiếm lấy. Đối phương chẳng hề giữ ý, hôn càn quét như thể đây là lãnh địa của mình.

Thiếu niên đáng thương bị hôn đến mức thở không ra hơi, đầu lưỡi mềm mại bị trêu chọc hết lần này đến lần khác, toàn thân bị người ta hôn đến rối loạn.

Đôi tay nhỏ yếu ớt khẽ run, bị bàn tay to lớn nắm chặt trong lòng bàn tay, càng khiến người kia cho là thú vị.

3

0

2 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.