0 chữ
Chương 35
Thế giới 1 - Chương 35: Trà xanh nhà quê
Bàn tay thô ráp của người đàn ông bao trọn lấy tay cậu. Bách Châu ngước mắt nhìn, chỉ thấy nửa khuôn mặt của Phó Lâm Thần cố tình quay đi, cùng vành tai đỏ ửng đến tận gốc.
Luôn trong trạng thái chuẩn bị bị "bắt gian", Bách Châu cũng không phản kháng, cứ thế để mặc cho Phó Lâm Thần nắm tay dẫn vào nhà hàng.
Mãi cho đến khi ngồi xuống, Phó Lâm Thần mới lưu luyến buông tay.
Bách Châu ngồi đối diện, lặng lẽ rút tờ giấy ăn trên bàn lau tay, không phải cậu chê gì, mà là tay của Phó Lâm Thần thật sự quá ướt!
Sau khi buông tay, Bách Châu cảm giác như tay mình vừa được rửa qua một lượt.
Phó Lâm Thần thấy hành động đó thì càng xấu hổ hơn. Tay hắn lúc này vẫn còn ướt đẫm, nhưng hắn lại không nỡ lau, vì đó là bàn tay đã từng nắm lấy tay Bách Châu! Là lần đầu tiên hắn được nắm tay cậu!
Lau xong, Bách Châu liền gửi định vị cho Trì Thư Dực. Giao diện trò chuyện của họ vẫn dừng lại ở dòng tin nhắn Trì Thư Dực gửi: [Chơi vui nhé.]
Vừa gửi vị trí đi, bên kia đã nhanh chóng trả lời.
Trì Thư Dực: [Nhà hàng này anh từng tới rồi, món ăn cũng khá ổn. Chắc em sẽ thích món tôm say rượu hoa điêu ở đây.]
Trì Thư Dực: [Đừng uống quá nhiều rượu nhé, tối nay có thể sẽ mưa, nhớ bảo Phó Lâm Thần đưa em về.]
Bách Châu nhíu mày, trượt màn hình, sao lại chẳng có câu nào là điều cậu muốn nghe vậy?
Bách Châu: [Anh Thư Dực, anh không định tới sao?]
Trì Thư Dực: [Em chịu chia sẻ hành trình của mình với anh là anh đã rất vui rồi. Yên tâm, anh sẽ không suy nghĩ nhiều đâu.]
Trì Thư Dực: [Chơi vui vẻ nhé.]
Trì Thư Dực: [(ảnh gif bắn tim).]
Trì Thư Dực nhìn hai vị trí mà Bách Châu gửi hôm nay, khóe môi chứa đầy vị ngọt ngào. Gọng kính viền vàng phản chiếu ánh sáng trắng lạnh từ màn hình điện thoại. Trì Thư Dực cầm chiếc lắc chân bằng vàng trên tủ đầu giường lên, không biết nghĩ đến điều gì mà ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, mờ tối.
Bên kia, Bách Châu đã ăn xong từ lâu mà vẫn chưa thấy bóng dáng Trì Thư Dực đâu.
"Vậy là hôm nay tôi làm tăng ca uổng công hả?"
Hệ thống: [Cậu không vui à?]
"Cũng không hẳn, chỉ là cảm giác như được cử đi công tác bằng ngân sách công vậy." Bách Châu thở dài.
Một tuần huấn luyện quân sự cộng thêm một ngày làm gốm khiến Bách Châu trên đường về không thể chống lại cơn buồn ngủ, lịm đi trong giấc mơ.
Xe của Phó Lâm Thần đã đỗ dưới lầu chung cư của Trì Thư Dực từ lâu, nhưng hắn vẫn không nỡ gọi Bách Châu dậy.
Ngoài cửa xe quả nhiên bắt đầu mưa lất phất, những hạt mưa nhỏ rơi tí tách xuống vũng nước bên đường, tạo nên từng vòng gợn sóng, hệt như cảm xúc trong lòng Phó Lâm Thần, cứ khuếch tán từng vòng, từng vòng.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên hàng mi cong dài của thiếu niên, in bóng thành hình quạt. Phó Lâm Thần gục đầu lên vô lăng, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt ngủ yên của cậu, những khoảnh khắc trong ngày cứ hiện lên trong tâm trí, khiến lòng hắn mềm nhũn.
Thậm chí hắn còn có một suy nghĩ thật hoang đường: Dù ngay giây phút tiếp theo thế giới này sụp đổ, hắn cũng cam lòng, vì ít nhất trước khi sụp đổ, hắn đang hẹn hò với Bách Châu.
Cảm giác hạnh phúc kỳ quặc ấy khiến Phó Lâm Thần không kiềm được vươn tay ra, nhưng lại không chạm vào mặt thiếu niên, chỉ nhẹ nhàng móc ngón út của mình vào ngón út của cậu.
Đây là một hành động vô cùng trẻ con, đến cả cháu trai chín tuổi của hắn có khi cũng chẳng chơi nữa.
Ngón út móc vào nhau, trái tim Phó Lâm Thần khẽ run lên, tay còn lại vô thức siết lấy vạt áo.
"Móc ngoéo treo cổ, một trăm năm không được đổi lời."
Phó Lâm Thần sẽ yêu Bách Châu một trăm năm.
Hắn sẽ không thay đổi.
Tiếng mưa rơi rả rích và ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ chứng kiến lời thề đơn phương ấy.
Không có bó hoa lộng lẫy, không có nghi thức trang trọng, cũng không có người thân hay bạn bè làm chứng. Chỉ có đêm mưa lặng lẽ và trái tim cuồng nhiệt của người đàn ông.
Phó Lâm Thần móc tay thiếu niên, nhẹ nhàng run rẩy, ánh mắt dừng lại nơi đôi môi căng mọng phía trước.
Thôi được, thế giới này chưa thể sụp đổ vội. Hắn vẫn còn mong được Bách Châu hôn một cái.
Là khi tỉnh táo, hôn hắn một cái.
Trên đời sao lại có người như Bách Châu được chứ? Phó Lâm Thần biết rõ mình chẳng thiếu thứ gì, nhưng vẫn không nhịn được mà cầu nguyện ông trời đối xử với cậu tốt thêm chút nữa, tốt thêm chút nữa...
"Cốc, cốc."
Phó Lâm Thần ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nâu nhạt của Trì Thư Dực ngoài cửa xe. Anh đang che dù, ánh mắt lãnh đạm nhìn vào trong xe, không mang chút tình cảm nào.
Cửa xe vốn là kính một chiều, vậy mà ánh nhìn lạnh như băng của người đàn ông bên ngoài lại như xuyên qua lớp kính, chọc thẳng vào mắt Phó Lâm Thần.
Mưa càng lúc càng to.
"Ưʍ..."
Một cảm giác ngứa ngáy tê dại như con rắn lạnh đang chậm rãi bò dọc chân cậu, lưỡi nó rít lên, uốn éo quấn lấy, để lại dấu vết ẩm ướt nơi cổ chân non mềm mại.
Bách Châu vô thức cau mày, trong cơn mơ hồ dường như nghe có ai đó đang gọi tên mình, giọng trầm khàn đầy quyến luyến.
"Châu Châu..."
Luôn trong trạng thái chuẩn bị bị "bắt gian", Bách Châu cũng không phản kháng, cứ thế để mặc cho Phó Lâm Thần nắm tay dẫn vào nhà hàng.
Mãi cho đến khi ngồi xuống, Phó Lâm Thần mới lưu luyến buông tay.
Bách Châu ngồi đối diện, lặng lẽ rút tờ giấy ăn trên bàn lau tay, không phải cậu chê gì, mà là tay của Phó Lâm Thần thật sự quá ướt!
Sau khi buông tay, Bách Châu cảm giác như tay mình vừa được rửa qua một lượt.
Phó Lâm Thần thấy hành động đó thì càng xấu hổ hơn. Tay hắn lúc này vẫn còn ướt đẫm, nhưng hắn lại không nỡ lau, vì đó là bàn tay đã từng nắm lấy tay Bách Châu! Là lần đầu tiên hắn được nắm tay cậu!
Vừa gửi vị trí đi, bên kia đã nhanh chóng trả lời.
Trì Thư Dực: [Nhà hàng này anh từng tới rồi, món ăn cũng khá ổn. Chắc em sẽ thích món tôm say rượu hoa điêu ở đây.]
Trì Thư Dực: [Đừng uống quá nhiều rượu nhé, tối nay có thể sẽ mưa, nhớ bảo Phó Lâm Thần đưa em về.]
Bách Châu nhíu mày, trượt màn hình, sao lại chẳng có câu nào là điều cậu muốn nghe vậy?
Bách Châu: [Anh Thư Dực, anh không định tới sao?]
Trì Thư Dực: [Em chịu chia sẻ hành trình của mình với anh là anh đã rất vui rồi. Yên tâm, anh sẽ không suy nghĩ nhiều đâu.]
Trì Thư Dực: [Chơi vui vẻ nhé.]
Trì Thư Dực: [(ảnh gif bắn tim).]
Trì Thư Dực nhìn hai vị trí mà Bách Châu gửi hôm nay, khóe môi chứa đầy vị ngọt ngào. Gọng kính viền vàng phản chiếu ánh sáng trắng lạnh từ màn hình điện thoại. Trì Thư Dực cầm chiếc lắc chân bằng vàng trên tủ đầu giường lên, không biết nghĩ đến điều gì mà ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, mờ tối.
"Vậy là hôm nay tôi làm tăng ca uổng công hả?"
Hệ thống: [Cậu không vui à?]
"Cũng không hẳn, chỉ là cảm giác như được cử đi công tác bằng ngân sách công vậy." Bách Châu thở dài.
Một tuần huấn luyện quân sự cộng thêm một ngày làm gốm khiến Bách Châu trên đường về không thể chống lại cơn buồn ngủ, lịm đi trong giấc mơ.
Xe của Phó Lâm Thần đã đỗ dưới lầu chung cư của Trì Thư Dực từ lâu, nhưng hắn vẫn không nỡ gọi Bách Châu dậy.
Ngoài cửa xe quả nhiên bắt đầu mưa lất phất, những hạt mưa nhỏ rơi tí tách xuống vũng nước bên đường, tạo nên từng vòng gợn sóng, hệt như cảm xúc trong lòng Phó Lâm Thần, cứ khuếch tán từng vòng, từng vòng.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên hàng mi cong dài của thiếu niên, in bóng thành hình quạt. Phó Lâm Thần gục đầu lên vô lăng, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt ngủ yên của cậu, những khoảnh khắc trong ngày cứ hiện lên trong tâm trí, khiến lòng hắn mềm nhũn.
Cảm giác hạnh phúc kỳ quặc ấy khiến Phó Lâm Thần không kiềm được vươn tay ra, nhưng lại không chạm vào mặt thiếu niên, chỉ nhẹ nhàng móc ngón út của mình vào ngón út của cậu.
Đây là một hành động vô cùng trẻ con, đến cả cháu trai chín tuổi của hắn có khi cũng chẳng chơi nữa.
Ngón út móc vào nhau, trái tim Phó Lâm Thần khẽ run lên, tay còn lại vô thức siết lấy vạt áo.
"Móc ngoéo treo cổ, một trăm năm không được đổi lời."
Phó Lâm Thần sẽ yêu Bách Châu một trăm năm.
Hắn sẽ không thay đổi.
Tiếng mưa rơi rả rích và ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ chứng kiến lời thề đơn phương ấy.
Không có bó hoa lộng lẫy, không có nghi thức trang trọng, cũng không có người thân hay bạn bè làm chứng. Chỉ có đêm mưa lặng lẽ và trái tim cuồng nhiệt của người đàn ông.
Phó Lâm Thần móc tay thiếu niên, nhẹ nhàng run rẩy, ánh mắt dừng lại nơi đôi môi căng mọng phía trước.
Thôi được, thế giới này chưa thể sụp đổ vội. Hắn vẫn còn mong được Bách Châu hôn một cái.
Là khi tỉnh táo, hôn hắn một cái.
Trên đời sao lại có người như Bách Châu được chứ? Phó Lâm Thần biết rõ mình chẳng thiếu thứ gì, nhưng vẫn không nhịn được mà cầu nguyện ông trời đối xử với cậu tốt thêm chút nữa, tốt thêm chút nữa...
"Cốc, cốc."
Phó Lâm Thần ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nâu nhạt của Trì Thư Dực ngoài cửa xe. Anh đang che dù, ánh mắt lãnh đạm nhìn vào trong xe, không mang chút tình cảm nào.
Cửa xe vốn là kính một chiều, vậy mà ánh nhìn lạnh như băng của người đàn ông bên ngoài lại như xuyên qua lớp kính, chọc thẳng vào mắt Phó Lâm Thần.
Mưa càng lúc càng to.
"Ưʍ..."
Một cảm giác ngứa ngáy tê dại như con rắn lạnh đang chậm rãi bò dọc chân cậu, lưỡi nó rít lên, uốn éo quấn lấy, để lại dấu vết ẩm ướt nơi cổ chân non mềm mại.
Bách Châu vô thức cau mày, trong cơn mơ hồ dường như nghe có ai đó đang gọi tên mình, giọng trầm khàn đầy quyến luyến.
"Châu Châu..."
3
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
