0 chữ
Chương 34
Thế giới 1 - Chương 34: Trà xanh nhà quê
Phó Lâm Thần lại một lần nữa thất thần, những vệt sáng lấp lánh rơi trên chiếc cổ mảnh mai của thiếu niên, nhưng lại để lại một vết bỏng âm ỉ trong tim hắn.
Rõ ràng là lần đầu tiên hắn thấy thiếu niên chăm chú làm một việc như thế, vậy mà lại có cảm giác như đã từng bắt gặp trong mộng hàng trăm hàng ngàn lần, mỗi lần đều khiến hắn không nỡ rời đi.
Hắn thậm chí còn nghĩ, tay của thiếu niên lẽ ra nên cầm một cây cọ, vẽ nên từng giấc mộng mơ hồ, vào vô số buổi chiều rực màu hoàng hôn.
Sau ba lần thất bại, cuối cùng Bách Châu cũng nặn ra được một phôi đất hoàn chỉnh. Phôi đất dần hình thành đường cong mượt mà trong lòng bàn tay cậu. Bách Châu vui vẻ nở nụ cười, hai lúm đồng tiền lộ rõ, đôi mắt đen láy như đá obsidian lóe lên tia sáng long lanh, ngẩng đầu nhìn Phó Lâm Thần đầy hào hứng.
Tuy không nói gì, nhưng trên mặt cậu đã viết rõ ràng: "Em giỏi không? Mau khen em đi."
Nếu sau lưng thiếu niên có cái đuôi, thì chắc lúc này đã vẫy qua vẫy lại rồi.
Phó Lâm Thần thấy tim mình ngọt lịm, không chút do dự khen ngợi: "Giỏi quá."
Khóe môi Bách Châu không kìm được cong lên, nhưng vẫn giả vờ khiêm tốn: "Cũng... tạm thôi."
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên cửa hàng, Bách Châu thành công tách phần phôi gốm đã hoàn thiện ra khỏi bàn xoay. Đang định đem đi tô màu, cậu liếc mắt nhìn thấy phôi gốm của Phó Lâm Thần lại lần nữa sụp đổ. Trong lòng ngứa ngáy, liền chậm rãi bước tới gần.
Lúc Phó Lâm Thần đang nỗ lực đuổi kịp tiến độ của Bách Châu, một đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại chợt phủ lên đôi tay to lớn gân guốc của hắn, một mùi hương nhàn nhạt nhẹ nhàng bao phủ lấy hắn.
"Chỗ này đừng ấn mạnh quá, cẩn thận một chút."
Giọng nói trong trẻo vang lên không chút che đậy, như xuyên thẳng qua tai, đánh thẳng vào trái tim đang đập thình thịch trong l*иg ngực hắn. Dường như chỉ cần quay đầu lại, hắn sẽ có thể hôn lên đôi môi mềm mại ướŧ áŧ của thiếu niên ấy.
Phó Lâm Thần đến thở cũng không dám mạnh, sợ rằng sẽ phá vỡ khoảnh khắc này, trái tim đang đập dồn dập cũng trở nên ồn ào đến lạ.
Mái tóc đen mềm mại của thiếu niên lúc gần lúc xa lướt qua cổ Phó Lâm Thần, mang theo cảm giác ngứa ngáy mơ hồ, khiến hắn có cảm giác như có những cánh bướm đang nhảy múa trong lòng.
Rõ ràng là vai diễn do hắn sắp đặt, vậy mà lại bị thiếu niên nhẹ nhàng chiếm lấy, vô thức cướp đi quyền chủ động, mơ hồ kéo dây cương dẫn dắt toàn bộ cảm xúc của hắn.
Bách Châu hoàn toàn không biết trong lòng Phó Lâm Thần đang nghĩ gì, vẫn đang nghiêm túc nắm tay hắn, kéo phôi gốm thành một đường cong hoàn mỹ.
Khi hoàn thành, Bách Châu lập tức rút tay, không chút lưu luyến, quay lại tô màu cho cái bát nhỏ của mình.
Tô màu đối với Bách Châu mà nói là bước đơn giản nhất, gần như không dừng lại mà liền vẽ một chú gấu con ở đáy bát.
Còn Phó tổng, người chẳng có chút năng khiếu nghệ thuật nào lại chọn việc khó nhất. Hắn làm một cái ly, và với trí tưởng tượng đầy lãng mạn, hắn bắt đầu vẽ lên thành ly hình dáng nghiêng đầu của Bách Châu. Nhưng thực tế tàn khốc lại chỉ cho ra một kết quả vô cùng... trừu tượng.
Thế nhưng, tình cảm dành cho Bách Châu như phủ lên lớp kính lọc dày cả trăm tầng, nhìn hình người que trên ly, hắn lại thấy nó... đáng yêu một cách kỳ lạ.
Người đàn ông mang vẻ mặt chờ được khen ngợi bước tới trước mặt Bách Châu: "Em thấy có đáng yêu không?"
Bách Châu: Chẳng lẽ anh ta hiểu sai về khái niệm "đáng yêu" rồi?
Cậu im lặng nhìn hình vẽ méo mó trông như ác quỷ kia một lúc lâu, cuối cùng chọn một câu trả lời đầy EQ: "Cũng có vài phần giống anh."
Phó Lâm Thần: "..."
Bản năng sinh tồn trỗi dậy, khiến hắn không dám nói rằng hình đó là cậu, chỉ âm thầm tự an ủi: giống hắn thì tức là hắn với Bách Châu có tướng phu thê rồi nhỉ?!
Nghĩ vậy, lòng hắn lại ngọt ngào đến lạ.
Khi hai người hoàn tất mọi thứ, trời bên ngoài đã ngả tối. Bách Châu cầm chiếc bát nhỏ của mình, có chút tiếc nuối, vậy mà cậu lại phải dùng chiếc bát gấu con dễ thương này để đổi lấy người que trừu tượng của Phó Lâm Thần!
Dù vậy, Bách Châu vẫn giữ lời, đưa chiếc bát cho chủ tiệm, hẹn một tuần sau Phó Lâm Thần sẽ đến lấy.
Ra khỏi cửa, gió chiều thổi nhè nhẹ qua gò má, Bách Châu mới giật mình nhận ra, hôm nay Trì Thư Dực vẫn chưa xuất hiện!
"Chút nữa anh còn kế hoạch gì không?"
Không thể về nhà được! Chắc chắn Trì Thư Dực đang trên đường tới!
"Đi ăn."
Nhà hàng mà Phó Lâm Thần nhờ trợ lý đặt cách đó không xa, nên hai người quyết định đi bộ.
Mùa hè oi ả, đến cả gió chiều cũng phả hơi nóng. Phó Lâm Thần và Bách Châu sánh bước bên nhau, lòng bàn tay rộng lớn không biết vì nóng hay vì lý do nào khác mà bắt đầu đổ mồ hôi.
Cổ họng hắn khẽ chuyển động, ánh mắt lén quan sát gương mặt Bách Châu, rồi như vô tình dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lướt qua tay cậu.
Trên con đường trải nhựa, bóng trăng in xuống loang loáng. Bách Châu đang mải trò chuyện với hệ thống trong đầu thì đột nhiên bàn tay nhỏ bị một bàn tay to nắm chặt.
Rõ ràng là lần đầu tiên hắn thấy thiếu niên chăm chú làm một việc như thế, vậy mà lại có cảm giác như đã từng bắt gặp trong mộng hàng trăm hàng ngàn lần, mỗi lần đều khiến hắn không nỡ rời đi.
Hắn thậm chí còn nghĩ, tay của thiếu niên lẽ ra nên cầm một cây cọ, vẽ nên từng giấc mộng mơ hồ, vào vô số buổi chiều rực màu hoàng hôn.
Sau ba lần thất bại, cuối cùng Bách Châu cũng nặn ra được một phôi đất hoàn chỉnh. Phôi đất dần hình thành đường cong mượt mà trong lòng bàn tay cậu. Bách Châu vui vẻ nở nụ cười, hai lúm đồng tiền lộ rõ, đôi mắt đen láy như đá obsidian lóe lên tia sáng long lanh, ngẩng đầu nhìn Phó Lâm Thần đầy hào hứng.
Nếu sau lưng thiếu niên có cái đuôi, thì chắc lúc này đã vẫy qua vẫy lại rồi.
Phó Lâm Thần thấy tim mình ngọt lịm, không chút do dự khen ngợi: "Giỏi quá."
Khóe môi Bách Châu không kìm được cong lên, nhưng vẫn giả vờ khiêm tốn: "Cũng... tạm thôi."
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên cửa hàng, Bách Châu thành công tách phần phôi gốm đã hoàn thiện ra khỏi bàn xoay. Đang định đem đi tô màu, cậu liếc mắt nhìn thấy phôi gốm của Phó Lâm Thần lại lần nữa sụp đổ. Trong lòng ngứa ngáy, liền chậm rãi bước tới gần.
Lúc Phó Lâm Thần đang nỗ lực đuổi kịp tiến độ của Bách Châu, một đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại chợt phủ lên đôi tay to lớn gân guốc của hắn, một mùi hương nhàn nhạt nhẹ nhàng bao phủ lấy hắn.
Giọng nói trong trẻo vang lên không chút che đậy, như xuyên thẳng qua tai, đánh thẳng vào trái tim đang đập thình thịch trong l*иg ngực hắn. Dường như chỉ cần quay đầu lại, hắn sẽ có thể hôn lên đôi môi mềm mại ướŧ áŧ của thiếu niên ấy.
Phó Lâm Thần đến thở cũng không dám mạnh, sợ rằng sẽ phá vỡ khoảnh khắc này, trái tim đang đập dồn dập cũng trở nên ồn ào đến lạ.
Mái tóc đen mềm mại của thiếu niên lúc gần lúc xa lướt qua cổ Phó Lâm Thần, mang theo cảm giác ngứa ngáy mơ hồ, khiến hắn có cảm giác như có những cánh bướm đang nhảy múa trong lòng.
Rõ ràng là vai diễn do hắn sắp đặt, vậy mà lại bị thiếu niên nhẹ nhàng chiếm lấy, vô thức cướp đi quyền chủ động, mơ hồ kéo dây cương dẫn dắt toàn bộ cảm xúc của hắn.
Khi hoàn thành, Bách Châu lập tức rút tay, không chút lưu luyến, quay lại tô màu cho cái bát nhỏ của mình.
Tô màu đối với Bách Châu mà nói là bước đơn giản nhất, gần như không dừng lại mà liền vẽ một chú gấu con ở đáy bát.
Còn Phó tổng, người chẳng có chút năng khiếu nghệ thuật nào lại chọn việc khó nhất. Hắn làm một cái ly, và với trí tưởng tượng đầy lãng mạn, hắn bắt đầu vẽ lên thành ly hình dáng nghiêng đầu của Bách Châu. Nhưng thực tế tàn khốc lại chỉ cho ra một kết quả vô cùng... trừu tượng.
Thế nhưng, tình cảm dành cho Bách Châu như phủ lên lớp kính lọc dày cả trăm tầng, nhìn hình người que trên ly, hắn lại thấy nó... đáng yêu một cách kỳ lạ.
Người đàn ông mang vẻ mặt chờ được khen ngợi bước tới trước mặt Bách Châu: "Em thấy có đáng yêu không?"
Bách Châu: Chẳng lẽ anh ta hiểu sai về khái niệm "đáng yêu" rồi?
Cậu im lặng nhìn hình vẽ méo mó trông như ác quỷ kia một lúc lâu, cuối cùng chọn một câu trả lời đầy EQ: "Cũng có vài phần giống anh."
Phó Lâm Thần: "..."
Bản năng sinh tồn trỗi dậy, khiến hắn không dám nói rằng hình đó là cậu, chỉ âm thầm tự an ủi: giống hắn thì tức là hắn với Bách Châu có tướng phu thê rồi nhỉ?!
Nghĩ vậy, lòng hắn lại ngọt ngào đến lạ.
Khi hai người hoàn tất mọi thứ, trời bên ngoài đã ngả tối. Bách Châu cầm chiếc bát nhỏ của mình, có chút tiếc nuối, vậy mà cậu lại phải dùng chiếc bát gấu con dễ thương này để đổi lấy người que trừu tượng của Phó Lâm Thần!
Dù vậy, Bách Châu vẫn giữ lời, đưa chiếc bát cho chủ tiệm, hẹn một tuần sau Phó Lâm Thần sẽ đến lấy.
Ra khỏi cửa, gió chiều thổi nhè nhẹ qua gò má, Bách Châu mới giật mình nhận ra, hôm nay Trì Thư Dực vẫn chưa xuất hiện!
"Chút nữa anh còn kế hoạch gì không?"
Không thể về nhà được! Chắc chắn Trì Thư Dực đang trên đường tới!
"Đi ăn."
Nhà hàng mà Phó Lâm Thần nhờ trợ lý đặt cách đó không xa, nên hai người quyết định đi bộ.
Mùa hè oi ả, đến cả gió chiều cũng phả hơi nóng. Phó Lâm Thần và Bách Châu sánh bước bên nhau, lòng bàn tay rộng lớn không biết vì nóng hay vì lý do nào khác mà bắt đầu đổ mồ hôi.
Cổ họng hắn khẽ chuyển động, ánh mắt lén quan sát gương mặt Bách Châu, rồi như vô tình dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lướt qua tay cậu.
Trên con đường trải nhựa, bóng trăng in xuống loang loáng. Bách Châu đang mải trò chuyện với hệ thống trong đầu thì đột nhiên bàn tay nhỏ bị một bàn tay to nắm chặt.
3
0
2 tuần trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
