TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Thế giới 1 - Chương 33: Trà xanh nhà quê

Trì Thư Dực nói: "Về phòng nhớ sấy tóc, nghỉ ngơi sớm một chút, mấy ngày nay chắc mệt lắm rồi."

Bách Châu gật đầu trước lời dặn dò của Trì Thư Dực.

Về đến phòng, cậu vừa sấy tóc vừa trả lời tin nhắn của Phó Lâm Thần.

Sáng sớm hôm sau, Trì Thư Dực như thường lệ chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn, ăn xong còn dịu dàng tiễn Bách Châu ra khỏi cửa, thái độ hòa nhã đến mức khác thường, như thể hoàn toàn không biết Bách Châu đi đâu.

Vừa bước ra khỏi khu chung cư, Bách Châu đã thấy Phó Lâm Thần đứng trước cổng.

Hôm nay trông Phó Lâm Thần có vẻ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, hắn không mặc bộ vest cao cấp thường ngày mà thay bằng chiếc sơ mi màu trắng nhạt, mái tóc được chải mượt rủ nhẹ trước trán, trong lòng ôm một bó hoa. Nhìn từ xa chẳng khác gì nam sinh đại học chờ bạn gái trước cổng trường.

Phó Lâm Thần cũng nhìn thấy Bách Châu, hắn chạy vội đến, người đàn ông vốn luôn điềm đạm chín chắn trong thương trường, lúc này lại lộ ra chút ngượng ngùng.

Hắn mím môi, vành tai hơi ửng đỏ khi đưa bó hoa ra trước mặt Bách Châu.

Bách Châu nhận lấy hoa, trong lòng vẫn nhớ đến nhiệm vụ. Nếu đã phải để nhân vật thụ chính bắt gặp, thì dĩ nhiên nhân vật thụ chính phải có mặt tại hiện trường.

"Anh định đưa em đi đâu vậy?"

Cậu cần biết để còn gửi địa điểm cho Trì Thư Dực, đợi Trì Thư Dực đến "bắt gian".

Phó Lâm Thần không trả lời, chỉ mở cửa xe nói: "Tới nơi rồi em sẽ biết."

Bách Châu đành lên xe, dù sao đi đâu thì cũng không đến mức bị bán đi.

Xe dừng lại trước một cửa tiệm làm gốm thủ công có cách bài trí ấm cúng.

Phó Lâm Thần đã chuẩn bị rất kỹ cho buổi hẹn hôm nay, chỉ riêng Triệu Lập Bân và Trịnh Đông thôi cũng đã đề xuất cho hân hơn 20 phương án.

Hắn suy đi tính lại, cuối cùng chọn vài phương án bị hai người kia chê là nhạt nhẽo và cũ kỹ nhất.

Nhưng Phó Lâm Thần không nghĩ vậy, hắn chỉ mong buổi hẹn đầu tiên giữa hắn và Bách Châu là một kỷ niệm chân thành, hy vọng Bách Châu ở bên hắn sẽ cảm thấy vui vẻ và thoải mái.

Nếu nhất định phải để Bách Châu dựa vào mình, ôm lấy mình, thì hắn cũng chỉ muốn đó là vì Bách Châu thật lòng muốn vậy, chứ không phải do hiệu ứng cầu treo hay vì bị dọa bởi mấy chuyện ma quỷ vô lý.

Lý do quan trọng khiến Phó Lâm Thần chọn tiệm làm gốm chính là một câu: Giữa các cặp đôi, cùng nhau làm đồ thủ công sẽ rất ý nghĩa và đáng nhớ.

Nắng sớm xuyên qua tán cây ngô đồng ven đường, rải xuống từng vệt sáng lấp lánh. Hai người đẩy cánh cửa kính bước vào tiệm làm gốm, tiếng chuông gió vang lên trong trẻo, không khí trong tiệm thoang thoảng mùi đất ẩm dịu nhẹ.

Bách Châu cúi đầu gửi định vị cho Trì Thư Dực.

Tiệm đã được Phó Lâm Thần đặt trước, bên trong chỉ có vài nhân viên đang chờ sẵn.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, cả hai thay đồ rồi ngồi trước bàn xoay. Phó Lâm Thần liếc trộm Bách Châu bằng khóe mắt, nhìn đống đất sét trước mặt, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.

"Châu Châu, hay là chúng ta làm đồ cho nhau đi?"

Như vậy là hắn có thể có một món quà do chính tay Châu Châu làm! Phó Lâm Thần thầm khen mình thật thông minh.

Tất nhiên Bách Châu không phản đối, vì tâm trí cậu vốn không đặt ở chuyện này.

Sau khi được Bách Châu đồng ý, khóe môi Phó Lâm Thần khẽ cong lên, trong lòng không kìm được phấn khích. Có lần đầu thì sẽ có lần hai, lần ba, vô số lần sau nữa. Hắn đã mơ đến tận bài hát trong lễ cưới của họ rồi.

Còn phải sắp xếp để Trì Thư Dực và Phó Lâm Nhất ngồi cùng một bàn, đúng rồi, đến lúc đó bắt Phó Lâm Nhất ngay trước mặt hắn gọi Bách Châu là "chị dâu", để đập tan ý nghĩ hoang đường trong đầu thằng nhóc đó.

Bàn xoay phát ra tiếng vo vo khe khẽ, lúc đầu Bách Châu còn lơ đễnh, nhưng càng làm càng tập trung hết mức.

Gương mặt non nớt trắng trẻo của thiếu niên đã lấm tấm bùn đất, ngón tay thon dài ngập sâu trong lớp đất sét, dòng nước bùn xám xịt tràn ra từ lòng bàn tay. Mái tóc đen mềm mại rũ xuống, để lộ chiếc gáy mảnh mai.

Phó Lâm Thần vừa cầm đất nặn một cách uể oải, vừa len lén liếc nhìn Bách Châu, tìm cơ hội bắt chước hướng dẫn trên mạng, "vô tình" bước đến phía sau thiếu niên, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, tay đặt lên tay cậu, đầu tựa vào vai cậu, cùng làm đồ gốm với giọng nói dịu dàng.

Ngay lúc hắn định "tình cờ" rời khỏi tư thế đó, thì cái phôi đất hắn nhào từ nãy lại chẳng nể mặt, đổ cái ịch xuống bàn xoay.

Phó Lâm Thần vừa mới nhấc mông lên thì lại phải ngồi xuống trong ánh mắt nghi hoặc của Bách Châu, ngượng ngùng gãi mũi, đành làm lại từ đầu theo hướng dẫn của nhân viên.

Bách Châu thì rất nghiêm túc, môi mím lại, giữa chân mày khẽ nhíu thành một nếp nhỏ hình chữ xuyên. Bàn tay lấm bùn nhẹ nhàng đỡ lấy phôi đất theo chuyển động của bàn xoay, tay còn lại lơ lửng giữa không trung như họa sĩ đang do dự trước khung tranh trắng tinh chưa biết nên đặt nét đầu tiên ở đâu.

Gió ấm ngoài cửa chạm vào chuông gió vang lên leng keng, bên trong tiệm vang lên bản nhạc nhẹ nhàng, ánh nắng chiếu qua ô cửa kính đọng trên người thiếu niên, phủ lên cậu một vầng sáng dịu dàng.

3

0

3 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.