0 chữ
Chương 32
Thế giới 1 - Chương 32: Trà xanh nhà quê
Ngự Hợp Uyển là khu biệt thự nổi tiếng ở Kinh Thành, nơi đó toàn là người giàu có quyền thế. Trì Thư Dực vì tiện lợi nên luôn ở căn hộ trung tâm thành phố, vậy mà giờ chỉ vì tủ trang sức của Bách Châu, anh đã thấy nhà hiện tại quá chật.
"Không... không cần thiết đâu."
Bách Châu gần như không thể thốt nên lời trước một bức tường đầy dây chuyền vàng rực rỡ kia.
Trì Thư Dực lắc đầu không đồng tình, rồi từ tủ bên cạnh lấy ra một chiếc vòng chân. Sợi dây mảnh bằng vàng được nạm hồng ngọc đỏ rực, giữa các mắt xích còn có vô số viên kim cương nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn.
"Trước đây anh thấy em có vẻ rất thích đồ trang sức bằng vàng, nên đã tự ý chuẩn bị mấy món này, hy vọng em sẽ thích."
Bách Châu: "Cái này... hơi nhiều quá thì phải..."
Trì Thư Dực cụp mắt xuống, dường như có chút buồn bã.
Bách Châu vội vàng đổi giọng: "Thích mà, em thích mà."
Ở nơi Bách Châu không nhìn thấy, khóe môi Trì Thư Dực khẽ cong lên một đường rất nhỏ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Trì Thư Dực giơ sợi lắc chân vừa lấy ra, giọng dịu dàng: "Anh giúp em đeo nhé."
Bách Châu định từ chối, nhưng khi bắt gặp đôi mắt đầy mong đợi kia, lại nghĩ đến bức tường trang sức mà người đàn ông này đã tỉ mỉ chuẩn bị, cuối cùng không nói thêm gì, để mặc anh cúi người, kéo ống quần cậu lên.
Trì Thư Dực quỳ trước mặt thiếu niên, những ngón tay thon dài cuộn nhẹ ống quần cậu, bàn tay lạnh lẽo lướt qua mắt cá mảnh mai, cảm nhận được sự rùng mình không thoải mái của thiếu niên, lại cố ý dùng móng tay khẽ cào một cái.
Khi thiếu niên cúi đầu nhìn xuống, Trì Thư Dực giả vờ nghiêm túc giúp cậu đeo lắc chân. Sợi lắc chân bằng kim loại áp sát vào làn da trắng mịn, mát lạnh như chính đôi tay của Trì Thư Dực đang siết chặt lấy mắt cá cậu.
Mắt cá chân mảnh mai, nổi rõ đường xương, được người đàn ông đeo cho một sợi xích vàng, viên đá đỏ nhỏ rơi đúng ngay phần xương hơi hồng hồng, khẽ lắc lư. Ánh mắt người đàn ông dần trở nên sâu thẳm, yết hầu khẽ động.
"Đẹp lắm."
Giọng Trì Thư Dực khàn khàn, đeo xong lắc chân nhưng không đứng lên, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ trước mặt thiếu niên, ngẩng đầu nhìn lên, dâng lời khen chân thành nhất cho một thiếu niên còn non nớt ngây thơ.
Ánh nhìn nóng rực đến mức khiến một người vốn vô tâm như Bách Châu cũng bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, cậu quay mặt đi, không dám nhìn người đàn ông dưới chân mình nữa.
Trì Thư Dực từ tốn vuốt lại ống quần bị cuộn lên của thiếu niên, sau đó mới bình thản đứng dậy.
Cảm giác khó xử ấy kéo dài đến tận tối. Bách Châu ôm bộ đồ ngủ đi tắm, nhưng phát hiện phòng tắm trong phòng mình không những chưa được sửa xong mà còn hỏng nặng hơn.
Bách Châu cứ mãi phân vân giữa việc không tắm để ngày mai khiến Phó Lâm Thần ngất vì mùi hôi, và việc sang phòng Trì Thư Dực mượn phòng tắm. Cuối cùng, cậu không chịu nổi sự nhơ nhớp trên người, ôm bộ đồ ngủ lê bước sang phòng Trì Thư Dực.
Bách Châu vừa đến cửa, gõ hai cái thì cửa đã mở ra rất nhanh.
Bách Châu nói: "Phòng tắm bên em..."
Trì Thư Dực nghe vậy, ánh mắt chợt lóe lên, có phần áy náy: "Xin lỗi nhé, dạo này bận quá, anh quên gọi người đến sửa."
Anh nghiêng người nhường đường cho Bách Châu bước vào. Bách Châu ôm bộ đồ ngủ giống y hệt kiểu của người đàn ông kia, chậm rãi đi vào trong.
"Rắc."
Vừa vào phòng, cánh cửa phía sau liền bị anh đóng lại.
Bách Châu quay đầu lại, thấy người đàn ông đang mỉm cười vô hại với mình, trong lòng khẽ thở phào, đúng rồi, họ chỉ là bạn đắp chăn nói chuyện phiếm thôi, có gì phải lo?
Nghĩ vậy, Bách Châu cũng thoải mái hơn, ôm bộ đồ ngủ định đi vào phòng tắm, nhưng lại bị người đàn ông giữ lại.
Bách Châu: ?
"Lắc chân."
Người đàn ông nói xong cũng không đợi Bách Châu phản ứng, quỳ một gối xuống đất tháo lắc ra, đặt vào lòng bàn tay.
"Đi đi."
Lúc này Bách Châu mới được thả cho vào phòng tắm. Có vẻ Trì Thư Dực vừa mới dùng xong, trong phòng vẫn còn phảng phất hơi nước và mùi gỗ nhè nhẹ đặc trưng trên người anh. Chẳng bao lâu, hơi nước đã phủ mờ lên tấm kính một lần nữa.
Trì Thư Dực vẫn ngồi trên giường, hai chân hơi dang ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi lắc chân vẫn còn mang theo hơi ấm từ làn da thiếu niên, như thể đang vuốt ve thứ gì đó vượt qua cả vật chất.
Bách Châu thay đồ xong, đẩy cửa bước ra, đầu ngón tay hồng hồng còn vương nước, in một dấu nhỏ lên cánh cửa.
Trì Thư Dực tiến lại gần, Bách Châu lập tức giành nói trước khi anh kịp mở miệng: "Tóc em... em sẽ về phòng sấy."
Trong mắt Trì Thư Dực ánh lên chút thất vọng, nhưng anh cũng không nói gì thêm, chỉ lơ đãng giơ tay đón lấy một giọt nước từ đuôi tóc cậu, khẽ nói: "Hình như đã lâu rồi anh chưa liên lạc với dì Triệu."
Bách Châu nhìn anh đầy nghi hoặc, nhưng Trì Thư Dực không giải thích, chỉ mỉm cười rồi đổi chủ đề: "Ngày mai Châu Châu và Phó tổng đi đâu chơi vậy? Có cần anh đưa đi không?"
Bách Châu bị dẫn dắt sang chuyện khác: "Anh ấy bảo giữ bí mật, mai sẽ đến đón em."
Trì Thư Dực gật đầu, vẻ mặt không có chút biểu cảm thừa thãi nào, thậm chí còn chu đáo dặn dò: "Anh xem dự báo thời tiết nói ngày mai có mưa nhỏ, nhớ mang theo ô nhé."
"Ừm ừm."
"Không... không cần thiết đâu."
Bách Châu gần như không thể thốt nên lời trước một bức tường đầy dây chuyền vàng rực rỡ kia.
Trì Thư Dực lắc đầu không đồng tình, rồi từ tủ bên cạnh lấy ra một chiếc vòng chân. Sợi dây mảnh bằng vàng được nạm hồng ngọc đỏ rực, giữa các mắt xích còn có vô số viên kim cương nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn.
"Trước đây anh thấy em có vẻ rất thích đồ trang sức bằng vàng, nên đã tự ý chuẩn bị mấy món này, hy vọng em sẽ thích."
Bách Châu: "Cái này... hơi nhiều quá thì phải..."
Trì Thư Dực cụp mắt xuống, dường như có chút buồn bã.
Ở nơi Bách Châu không nhìn thấy, khóe môi Trì Thư Dực khẽ cong lên một đường rất nhỏ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Trì Thư Dực giơ sợi lắc chân vừa lấy ra, giọng dịu dàng: "Anh giúp em đeo nhé."
Bách Châu định từ chối, nhưng khi bắt gặp đôi mắt đầy mong đợi kia, lại nghĩ đến bức tường trang sức mà người đàn ông này đã tỉ mỉ chuẩn bị, cuối cùng không nói thêm gì, để mặc anh cúi người, kéo ống quần cậu lên.
Trì Thư Dực quỳ trước mặt thiếu niên, những ngón tay thon dài cuộn nhẹ ống quần cậu, bàn tay lạnh lẽo lướt qua mắt cá mảnh mai, cảm nhận được sự rùng mình không thoải mái của thiếu niên, lại cố ý dùng móng tay khẽ cào một cái.
Khi thiếu niên cúi đầu nhìn xuống, Trì Thư Dực giả vờ nghiêm túc giúp cậu đeo lắc chân. Sợi lắc chân bằng kim loại áp sát vào làn da trắng mịn, mát lạnh như chính đôi tay của Trì Thư Dực đang siết chặt lấy mắt cá cậu.
"Đẹp lắm."
Giọng Trì Thư Dực khàn khàn, đeo xong lắc chân nhưng không đứng lên, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ trước mặt thiếu niên, ngẩng đầu nhìn lên, dâng lời khen chân thành nhất cho một thiếu niên còn non nớt ngây thơ.
Ánh nhìn nóng rực đến mức khiến một người vốn vô tâm như Bách Châu cũng bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, cậu quay mặt đi, không dám nhìn người đàn ông dưới chân mình nữa.
Trì Thư Dực từ tốn vuốt lại ống quần bị cuộn lên của thiếu niên, sau đó mới bình thản đứng dậy.
Cảm giác khó xử ấy kéo dài đến tận tối. Bách Châu ôm bộ đồ ngủ đi tắm, nhưng phát hiện phòng tắm trong phòng mình không những chưa được sửa xong mà còn hỏng nặng hơn.
Bách Châu vừa đến cửa, gõ hai cái thì cửa đã mở ra rất nhanh.
Bách Châu nói: "Phòng tắm bên em..."
Trì Thư Dực nghe vậy, ánh mắt chợt lóe lên, có phần áy náy: "Xin lỗi nhé, dạo này bận quá, anh quên gọi người đến sửa."
Anh nghiêng người nhường đường cho Bách Châu bước vào. Bách Châu ôm bộ đồ ngủ giống y hệt kiểu của người đàn ông kia, chậm rãi đi vào trong.
"Rắc."
Vừa vào phòng, cánh cửa phía sau liền bị anh đóng lại.
Bách Châu quay đầu lại, thấy người đàn ông đang mỉm cười vô hại với mình, trong lòng khẽ thở phào, đúng rồi, họ chỉ là bạn đắp chăn nói chuyện phiếm thôi, có gì phải lo?
Nghĩ vậy, Bách Châu cũng thoải mái hơn, ôm bộ đồ ngủ định đi vào phòng tắm, nhưng lại bị người đàn ông giữ lại.
Bách Châu: ?
"Lắc chân."
Người đàn ông nói xong cũng không đợi Bách Châu phản ứng, quỳ một gối xuống đất tháo lắc ra, đặt vào lòng bàn tay.
"Đi đi."
Lúc này Bách Châu mới được thả cho vào phòng tắm. Có vẻ Trì Thư Dực vừa mới dùng xong, trong phòng vẫn còn phảng phất hơi nước và mùi gỗ nhè nhẹ đặc trưng trên người anh. Chẳng bao lâu, hơi nước đã phủ mờ lên tấm kính một lần nữa.
Trì Thư Dực vẫn ngồi trên giường, hai chân hơi dang ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi lắc chân vẫn còn mang theo hơi ấm từ làn da thiếu niên, như thể đang vuốt ve thứ gì đó vượt qua cả vật chất.
Bách Châu thay đồ xong, đẩy cửa bước ra, đầu ngón tay hồng hồng còn vương nước, in một dấu nhỏ lên cánh cửa.
Trì Thư Dực tiến lại gần, Bách Châu lập tức giành nói trước khi anh kịp mở miệng: "Tóc em... em sẽ về phòng sấy."
Trong mắt Trì Thư Dực ánh lên chút thất vọng, nhưng anh cũng không nói gì thêm, chỉ lơ đãng giơ tay đón lấy một giọt nước từ đuôi tóc cậu, khẽ nói: "Hình như đã lâu rồi anh chưa liên lạc với dì Triệu."
Bách Châu nhìn anh đầy nghi hoặc, nhưng Trì Thư Dực không giải thích, chỉ mỉm cười rồi đổi chủ đề: "Ngày mai Châu Châu và Phó tổng đi đâu chơi vậy? Có cần anh đưa đi không?"
Bách Châu bị dẫn dắt sang chuyện khác: "Anh ấy bảo giữ bí mật, mai sẽ đến đón em."
Trì Thư Dực gật đầu, vẻ mặt không có chút biểu cảm thừa thãi nào, thậm chí còn chu đáo dặn dò: "Anh xem dự báo thời tiết nói ngày mai có mưa nhỏ, nhớ mang theo ô nhé."
"Ừm ừm."
2
0
3 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
