TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Thế giới 1 - Chương 31: Trà xanh nhà quê

"Xin lỗi Châu Châu, hôm nay tôi không nên nói như vậy, tôi thật sự không cố ý đâu. Em thơm lắm, rất thơm, là lỗi ở tôi, em đừng giận nữa mà." Phó Lâm Nhất vội vã giải thích.

Thực ra Bách Châu ăn cơm xong là đã hết giận rồi, cũng sẵn lòng chấp nhận lời xin lỗi: "Vậy sau này anh nhớ phải chú ý đó."

"Ừ ừ, tôi thề luôn!" Phó Lâm Nhất cuống cuồng giơ tay cam đoan.

Bách Châu gật đầu, định vòng qua người Phó Lâm Nhất để quay lại nằm nghỉ, nhưng lại bị thân hình cao lớn của hắn chắn mất đường.

"Bách Châu, em còn giận tôi không?"

Câu này cứ như mấy đứa con nít hỏi vậy. Bách Châu thở dài, qua loa đáp: "Không không, không giận nữa."

Cảm nhận được sự lấy lệ trong lời nói của thiếu niên, Phó Lâm Nhất càng thêm sốt ruột, muốn làm gì đó để thu hút sự chú ý của cậu.

Thế nhưng trong ký túc xá còn có người khác, hắn chẳng thể làm gì, chỉ có thể cúi đầu bấu lấy vạt áo Bách Châu, trong lòng ấm ức muốn chết.

Dù ngày thường Phó Lâm Nhất tỏ ra chững chạc đến đâu, trước mặt Bách Châu cũng chỉ là cậu trai 19 tuổi lần đầu biết yêu, non nớt và ngốc nghếch.

Không hề có nhiều chiêu trò như Phó Lâm Thần nghĩ, trong đầu hắn cả ngày ngoài Bách Châu ra thì cũng chỉ có Bách Châu.

Thế nhưng Bách Châu lại được quá nhiều người yêu mến. Bên ngoài có người anh hàng xóm thanh mai trúc mã, bên cạnh thì còn Phó Lâm Thần lúc nào cũng rình rập, đủ để Phó Lâm Nhất đau đầu.

Giờ về lại ký túc xá, ngoài Đường Minh Viễn, kẻ lúc nào cũng thích chen ngang, lại thêm một Trần Phong không biết từ đâu chui ra.

Phó Lâm Nhất thật sự cảm thấy đầu như muốn nổ tung, cảm giác an toàn mỗi ngày như cửa sổ dán giấy nếp, không cần ai chọc, chỉ cần một cơn gió cũng đủ thổi bung.

Giống như lúc này, Bách Châu chỉ hơi thờ ơ với hắn một chút, lớp giấy nếp ấy liền thủng một lỗ to tướng, gió lạnh bên ngoài lùa vào l*иg ngực, lạnh đến tê tái.

Hắn rất muốn hỏi Bách Châu có thể chỉ yêu một mình hắn không. Hắn có thể làm tốt hơn bất cứ ai, nhưng lại sợ sẽ nhận được câu trả lời phủ định, đến cả tư cách cạnh tranh cũng không có.

Phó Lâm Nhất nghĩ đến chuyện tối qua Bách Châu không ở ký túc xá, sáng sớm về người toàn mùi Trì Thư Dực, mắt liền tối sầm mấy lần.

Dù trong lòng hắn không ngừng nhắc nhở bản thân đừng nghĩ nhiều, đừng quá ghen tuông, nhưng vẫn không ngăn được vị chua dâng lên trong lòng. Hắn chỉ hận không thể lập tức ôm Bách Châu về nhà, nhốt lại, để chỉ mình hắn được nhìn, được chạm vào.

Nhưng nếu làm vậy, Bách Châu chỉ càng thêm tức giận. Mà hắn lại không muốn khiến cậu giận.

Một tuần đối với Bách Châu trôi qua rất nhanh. Mỗi ngày ngoài luyện tập thì chỉ biết ngủ, mệt rã rời, chớp mắt cái đã đến thứ 7.

Nghĩ đến việc mình đã mệt như vậy rồi mà ngày mai còn phải cùng Phó Lâm Thần ra ngoài làm nhiệm vụ, Bách Châu chỉ thấy đời mình thật khổ.

Nhà ai xuyên sách mang theo hệ thống mà ngày nào cũng phải huấn luyện quân sự như cậu chứ?!

Bách Châu thở dài cam chịu, bắt đầu thu dọn sách vở, đợi lát nữa Trì Thư Dực đến đón cậu về nhà xem tủ trưng bày.

Phó Lâm Nhất, người mỗi ngày thức dậy đều phải xác nhận một lần xem Bách Châu có thích ai khác chưa, thấy cậu đang thu dọn sách vở liền bật dậy khỏi giường.

"Châu Châu, lát nữa em ra ngoài à? Có cần tôi đi cùng không?" Vừa nói vừa chuẩn bị thay quần áo.

"Không cần đâu, em về nhà."

"À, đến nhà Trì Thư Dực à." Phó Lâm Nhất lặng lẽ sửa lại: "Sao lại qua nữa thế, có việc gì à?"

"Trước đó anh Thư Dực hẹn giúp em làm một bộ tủ trưng bày, hôm nay lắp xong rồi, em về xem thử."

"Vậy bao giờ em quay lại? Ngày mai là cuối tuần, mình đi xem phim chung nhé?" Phó Lâm Nhất hỏi đầy mong đợi.

"Mai em hẹn đi chơi với Phó Lâm Thần rồi, chắc không được." Bách Châu nói với vẻ khó xử.

Phó Lâm Nhất: "..."

Thật sự rất muốn chạy đến trước mặt hai người kia mà hét lên: Làm ơn tránh xa đời tư của Bách Châu ra đi!

Rốt cuộc là hẹn nhau lúc thế hả!

"Ừ." Phó Lâm Nhất lí nhí đáp, đến khi Bách Châu chuẩn bị ra khỏi cửa vẫn không nhịn được hỏi: "Vậy... em còn về nữa không?"

Bách Châu nghĩ ngợi rồi trả lời: "Chắc tối Chủ nhật sẽ về."

Phó Lâm Nhất quay mặt vào tường, không biết đang nghĩ gì, Bách Châu cũng không để ý, khoác ba lô rời đi.

Thật ra Bách Châu cũng không kỳ vọng gì vào cái tủ trưng bày mà mình buột miệng nhờ vả, nếu Trì Thư Dực không nhắc thì cậu cũng gần như quên mất chuyện này.

Thế nhưng khi trở về nhà, nhìn thấy trong phòng mình xuất hiện thêm một tủ trưng bày mới tinh, cậu vẫn sững người hồi lâu.

Phòng khách mà Bách Châu ở trong nhà Trì Thư Dực vốn đã rộng, phòng thay đồ cũng sớm bị anh lấp đầy bằng quần áo mua cho cậu, nhiều món đến giờ vẫn chưa mặc. Nay lại thêm một dãy tủ trưng bày mới mà vẫn không thấy chật chội chút nào.

Điều khiến Bách Châu sững người không phải là kích cỡ của tủ, mà là bên trong được chất đầy các loại trang sức. Từ vòng cổ, vòng tay, đến vòng chân, vòng đùi... thứ gì cũng có.

Cả một dãy trang sức gần như phủ kín một bên tường, những sợi dây chuyền vàng óng ánh phản chiếu ánh đèn, lấp lánh ánh sáng mờ ảo.

Thế mà Trì Thư Dực vẫn chưa thấy đủ, còn tiếc nuối nói: "Chỉ tiếc căn hộ này vẫn nhỏ quá, đợi Châu Châu nghỉ phép mình dọn sang Ngự Hợp Uyển nhé."

2

0

3 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.