0 chữ
Chương 3
Thế giới 1 - Chương 3: Trà xanh nhà quê
Ánh mắt gã đàn ông trở nên trần trụi hơn, bàn tay nắm lấy cổ tay Bách Châu cũng không còn đứng đắn, muốn tiến sâu hơn. Nhưng vì chiếc đồng hồ vàng đeo quá chặt nên gã không thể nhúc nhích được chút nào.
Gã đành phải nắm lấy cổ tay của thiếu niên, kéo mạnh vào lòng mình.
Còn chưa kịp ôm lấy ngọc ngà trong tay thì suýt nữa bị một cú đá đoạt mạng.
Bách Châu thu lại cú đá của mình, ghét bỏ phủi phủi tay áo vừa bị gã chạm vào.
"Mẹ nó! Mày chết chắc rồi! Đồ điếm, tối nay ông đây mà không khiến mày xin tha thì ông không mang họ Lý nữa!"
Thấy tên đàn ông dưới đất sắp bò dậy lao tới, Bách Châu hoảng hốt tháo chiếc đồng hồ vàng trên tay ném thẳng vào gã, ném xong bên trái lại tháo bên phải ném tiếp.
Đừng thấy mấy chiếc đồng hồ vàng này nhìn hoa hòe loè loẹt, nhưng thật ra nó khá nặng.
Hai cú ném liên tiếp khiến gã đàn ông da^ʍ ô bị đánh trúng mặt, máu mũi lập tức chảy ra.
"Chà, đồng hồ chất lượng phết đấy."
Bách Châu lẩm bẩm, thấy gã đàn ông vẫn không cam tâm định đứng dậy, cậu bèn kéo sợi dây chuyền vàng to trên cổ ra, nhe răng "đe dọa" một cách hung dữ:
"Lại đến nữa là tôi đập chết đấy nhé."
"Đồ... đồ nhà quê! Đồ vô học! Ông đây không thèm chấp với mày!"
Gã đàn ông da^ʍ ô biết nếu còn dây dưa thì chỉ khiến mọi chuyện trở nên tệ hại và xấu mặt hơn. Bách Châu là thằng nhà quê không biết xấu hổ thì kệ nó, còn gã thì không thể mất mặt như thế được!
Gã tức tối bò dậy, không ngoái đầu lại mà bỏ chạy thục mạng.
Bách Châu cúi xuống nhặt hai chiếc đồng hồ dưới đất lên, nhắm thẳng vào lưng gã đàn ông đang chạy mà ném một cái.
Trúng phóc lưng hắn: "Tiền thuốc men, khỏi phải trả lại nhé!"
Sau khi "chinh chiến sa trường" xong, Bách Châu đắc ý lau lau chiếc đồng hồ còn lại trong tay.
Tự hào nghĩ: Xin lỗi nhé, vai pháo hôi này không dễ bị bắt nạt đâu!
Bách Châu vỗ vỗ tay, quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của một người đàn ông.
Khuôn mặt người đàn ông nét nào ra nét đó, mày mắt sắc sảo, bộ vest tối màu cắt may vừa vặn làm nổi bật vóc dáng hoàn hảo.
[Công chính, Phó Lâm Thần xuất hiện.]
Bách Châu: "Cậu mà thông báo trễ tí nữa là giờ này tôi vào mộ luôn rồi."
Hình tượng bạch liên hoa yếu đuối của cậu còn cứu nổi không đây?
Bách Châu cười gượng với Phó Lâm Thần: "Nếu em nói là gã ra tay trước, anh có tin không?"
Phó Lâm Thần không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Khi Bách Châu sắp không trụ nổi ánh nhìn ấy nữa, thì hắn mới khẽ gật đầu.
Bách Châu thở phào nhẹ nhõm, xem ra vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Gã đành phải nắm lấy cổ tay của thiếu niên, kéo mạnh vào lòng mình.
Còn chưa kịp ôm lấy ngọc ngà trong tay thì suýt nữa bị một cú đá đoạt mạng.
Bách Châu thu lại cú đá của mình, ghét bỏ phủi phủi tay áo vừa bị gã chạm vào.
"Mẹ nó! Mày chết chắc rồi! Đồ điếm, tối nay ông đây mà không khiến mày xin tha thì ông không mang họ Lý nữa!"
Thấy tên đàn ông dưới đất sắp bò dậy lao tới, Bách Châu hoảng hốt tháo chiếc đồng hồ vàng trên tay ném thẳng vào gã, ném xong bên trái lại tháo bên phải ném tiếp.
Đừng thấy mấy chiếc đồng hồ vàng này nhìn hoa hòe loè loẹt, nhưng thật ra nó khá nặng.
"Chà, đồng hồ chất lượng phết đấy."
Bách Châu lẩm bẩm, thấy gã đàn ông vẫn không cam tâm định đứng dậy, cậu bèn kéo sợi dây chuyền vàng to trên cổ ra, nhe răng "đe dọa" một cách hung dữ:
"Lại đến nữa là tôi đập chết đấy nhé."
"Đồ... đồ nhà quê! Đồ vô học! Ông đây không thèm chấp với mày!"
Gã đàn ông da^ʍ ô biết nếu còn dây dưa thì chỉ khiến mọi chuyện trở nên tệ hại và xấu mặt hơn. Bách Châu là thằng nhà quê không biết xấu hổ thì kệ nó, còn gã thì không thể mất mặt như thế được!
Gã tức tối bò dậy, không ngoái đầu lại mà bỏ chạy thục mạng.
Bách Châu cúi xuống nhặt hai chiếc đồng hồ dưới đất lên, nhắm thẳng vào lưng gã đàn ông đang chạy mà ném một cái.
Sau khi "chinh chiến sa trường" xong, Bách Châu đắc ý lau lau chiếc đồng hồ còn lại trong tay.
Tự hào nghĩ: Xin lỗi nhé, vai pháo hôi này không dễ bị bắt nạt đâu!
Bách Châu vỗ vỗ tay, quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của một người đàn ông.
Khuôn mặt người đàn ông nét nào ra nét đó, mày mắt sắc sảo, bộ vest tối màu cắt may vừa vặn làm nổi bật vóc dáng hoàn hảo.
[Công chính, Phó Lâm Thần xuất hiện.]
Bách Châu: "Cậu mà thông báo trễ tí nữa là giờ này tôi vào mộ luôn rồi."
Hình tượng bạch liên hoa yếu đuối của cậu còn cứu nổi không đây?
Bách Châu cười gượng với Phó Lâm Thần: "Nếu em nói là gã ra tay trước, anh có tin không?"
Phó Lâm Thần không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Khi Bách Châu sắp không trụ nổi ánh nhìn ấy nữa, thì hắn mới khẽ gật đầu.
3
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
