0 chữ
Chương 4
Thế giới 1 - Chương 4: Trà xanh nhà quê
Cậu nhanh chóng lia mắt nhìn xung quanh để tìm đạo cụ giúp mình tán tỉnh công chính, ánh mắt dừng lại trên người phục vụ đang đẩy xe đồ ăn.
Kỳ lạ là, trong lúc Bách Châu chờ người phục vụ đi qua, Phó Lâm Thần vẫn chưa rời đi.
Cuối cùng, khi người phục vụ vừa lướt qua bên cạnh, Bách Châu liền "vô tình" ngã xuống, "yếu ớt" nhào vào lòng người đàn ông.
Phó Lâm Thần theo phản xạ ôm lấy cậu, một hương thơm nhàn nhạt liền bao quanh hắn, cảm giác mềm mại khiến hắn bất giác muốn vòng tay ôm lại.
Cảm xúc xa lạ ấy khiến hắn không hề muốn đẩy cậu thiếu niên đang dụ dỗ một cách vụng về này ra.
Hắn vốn không có thói quen lo chuyện bao đồng, thế nhưng vừa rồi khi thấy thiếu niên bị làm khó ở đằng xa, lại vô thức thấy khó chịu, như có ma xui quỷ khiến mà bước tới.
Cứ tưởng là một đoá hoa cần được bảo vệ, ai dè bên dưới vẻ ngoài mềm mại kia lại là một con khủng long biết phun lửa.
"Ui da! Em thật sự là vô tình đó nha! Anh đừng để ý."
Giọng nói cố tình õng ẹo phát ra từ miệng thiếu niên còn không bằng với lúc đối đầu với gã đàn ông da^ʍ ô đó. Phó Lâm Thần cụp mắt, âm thầm đánh giá trong lòng.
"Vậy lần sau chú ý hơn chút."
Lần đầu tiên Phó Lâm Thần không phản cảm với sự dụ dỗ vụng về thế này, thậm chí còn thuận theo lời cậu mà đáp lại.
Thế nhưng hình như thiếu niên đã hiểu nhầm ý của hắn, có phần buồn bã cúi đầu, trông tội nghiệp vô cùng.
Phó Lâm Thần mím môi, vừa định nói gì đó thì cơ thể bỗng cứng đờ.
Bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy vạt áo hắn đột nhiên chuyển sang nắm lấy ngón út của hắn, cảm giác ấm áp mềm mại dọc theo ngón tay lan ra toàn thân, tê rần ngứa ngáy.
Cậu thiếu niên vẫn chưa dừng lại, sau khi thử nắm ngón út, thấy hắn không phản ứng gì thì dần nhét cả bàn tay nhỏ vào lòng bàn tay hắn. Người ta nói năm ngón tay liền với tim, lúc này trái tim Phó Lâm Thần như cũng đang bị từng chút một lấp đầy.
Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên thỉnh thoảng lại len lén ngẩng đầu nhìn hắn, giống như một con mèo kiêu ngạo lần đầu làm nũng với con người.
Vừa vụng về vừa ngốc nghếch.
Thế nhưng lại khơi lên khát vọng nguyên thủy nhất trong lòng người đàn ông, khiến tim Phó Lâm Thần đập nhanh đến bất thường.
Dù chưa từng yêu ai, nhưng hắn cũng không phải một cậu trai trẻ chẳng hiểu gì về cảm xúc của chính mình.
Kỳ lạ là, trong lúc Bách Châu chờ người phục vụ đi qua, Phó Lâm Thần vẫn chưa rời đi.
Cuối cùng, khi người phục vụ vừa lướt qua bên cạnh, Bách Châu liền "vô tình" ngã xuống, "yếu ớt" nhào vào lòng người đàn ông.
Phó Lâm Thần theo phản xạ ôm lấy cậu, một hương thơm nhàn nhạt liền bao quanh hắn, cảm giác mềm mại khiến hắn bất giác muốn vòng tay ôm lại.
Cảm xúc xa lạ ấy khiến hắn không hề muốn đẩy cậu thiếu niên đang dụ dỗ một cách vụng về này ra.
Hắn vốn không có thói quen lo chuyện bao đồng, thế nhưng vừa rồi khi thấy thiếu niên bị làm khó ở đằng xa, lại vô thức thấy khó chịu, như có ma xui quỷ khiến mà bước tới.
"Ui da! Em thật sự là vô tình đó nha! Anh đừng để ý."
Giọng nói cố tình õng ẹo phát ra từ miệng thiếu niên còn không bằng với lúc đối đầu với gã đàn ông da^ʍ ô đó. Phó Lâm Thần cụp mắt, âm thầm đánh giá trong lòng.
"Vậy lần sau chú ý hơn chút."
Lần đầu tiên Phó Lâm Thần không phản cảm với sự dụ dỗ vụng về thế này, thậm chí còn thuận theo lời cậu mà đáp lại.
Thế nhưng hình như thiếu niên đã hiểu nhầm ý của hắn, có phần buồn bã cúi đầu, trông tội nghiệp vô cùng.
Phó Lâm Thần mím môi, vừa định nói gì đó thì cơ thể bỗng cứng đờ.
Bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy vạt áo hắn đột nhiên chuyển sang nắm lấy ngón út của hắn, cảm giác ấm áp mềm mại dọc theo ngón tay lan ra toàn thân, tê rần ngứa ngáy.
Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên thỉnh thoảng lại len lén ngẩng đầu nhìn hắn, giống như một con mèo kiêu ngạo lần đầu làm nũng với con người.
Vừa vụng về vừa ngốc nghếch.
Thế nhưng lại khơi lên khát vọng nguyên thủy nhất trong lòng người đàn ông, khiến tim Phó Lâm Thần đập nhanh đến bất thường.
Dù chưa từng yêu ai, nhưng hắn cũng không phải một cậu trai trẻ chẳng hiểu gì về cảm xúc của chính mình.
4
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
