0 chữ
Chương 24
Thế giới 1 - Chương 24: Trà xanh nhà quê
Bách Châu thấy nhột liền đưa tay lên lau tai, nếu không phải bên ngoài còn có người, cậu thật sự muốn mắng hắn là đồ biếи ŧɦái.
"Em ra ngoài với Trì Thư Dực, tôi không ngăn cản. Em vào bếp với họ, tôi cũng không làm phiền. Tôi chỉ ngồi ngoan ngoãn trong phòng khách chờ em, không đi đâu cả."
Phó Lâm Nhất vừa bị đẩy ra lại lập tức dính lại, nắm lấy tay Bách Châu như thể mình đang chịu oan ức lớn lắm.
Thấy Bách Châu không có ý định đánh mình, hắn lại tiến thêm vài bước, ôm trọn cậu vào lòng, dụi đầu vào hõm cổ cậu cọ qua cọ lại.
Bách Châu đẩy ra, liền bị hắn thuận tay hôn lên mu bàn tay.
Bách Châu: "…"
"Không đi vệ sinh thì mau về phòng!" Bách Châu rút tay ra, lùi lại, Phó Lâm Nhất lại như không có xương mà dính sát vào người cậu.
"Tôi không muốn."
"Thế rốt cuộc anh muốn gì?"
"Em hôn tôi đi."
"Không." Bách Châu dứt khoát từ chối.
Phó Lâm Nhất không cam lòng, nắm lấy tay cậu: "Tôi ngoan thế rồi mà em còn không thưởng cho tôi."
Bách Châu vừa định phản bác, bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng.
"Phải rồi, em thật tệ quá. Anh đi méc anh trai anh đi."
Phó Lâm Nhất: "?"
"Tôi không đi."
"Sao lại không đi? Anh mau đi méc với anh trai anh đi, nói em tâm cơ lại còn giả vờ ngây thơ, nói em ngày nào cũng quyến rũ... ưʍ."
Nụ hôn của Phó Lâm Nhất đầy vội vàng, như mang theo cả tức giận, bàn tay to giữ chặt đầu Bách Châu không cho cậu lùi lại. Môi bị Bách Châu cắn một cái, hắn cũng cắn trả, nhưng lực nhẹ hơn nhiều, thậm chí không để lại vết gì.
So với cắn, càng giống đang mơn trớn hơn.
Đến khi Bách Châu gần như không thở nổi thì mới được thả ra, nhân lúc cậu chưa hoàn hồn, hắn lại hôn liên tục lên môi cậu, rồi thản nhiên đứng yên chờ bị tát.
"Phó Lâm Nhất! Anh là đồ lưu manh!"
Phó Lâm Nhất liếʍ vết bị cắn, không phản bác.
"Em cho anh một cơ hội cuối cùng, mau đi tố cáo em đi." Điều duy nhất còn giữ Bách Châu khỏi việc đánh hắn một trận chính là cái ý nghĩ này.
"Tôi không đi."
"Anh!"
Ngay khi Bách Châu chuẩn bị nổi giận thì lại bị Phó Lâm Nhất ôm chặt, giọng hắn trầm thấp như nghẹn lại, nhưng từng chữ đều rõ ràng khiến Bách Châu nghe không sót một câu nào.
Hắn nói: "Em là bảo bối tuyệt vời nhất."
Ha, cậu thì không thấy vậy đâu, Phó Lâm Nhất cái tên đầu óc toàn ý đồ xấu kia, căn bản chẳng thấy được cậu tệ đến mức nào.
Bách Châu hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng chấp nhận cái ôm đó.
Hai người vừa bước ra ngoài, Phó Lâm Nhất đã rạng rỡ như xuân về hoa nở, ngược lại Bách Châu thì hầm hầm tức giận cúi đầu đi thẳng, mặt đỏ bừng, đặc biệt là đôi môi sưng đỏ mọng nước.
Trớ trêu thay, người trong cuộc lại hoàn toàn không hay biết. Đi được vài bước, cậu như chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại không biết đang hầm hừ nói gì với Phó Lâm Nhất, mà Phó Lâm Nhất chỉ biết gật đầu lia lịa, vẻ mặt vô cùng thành khẩn học hỏi.
Đường Minh Viễn thấy vậy mà lòng lạnh ngắt. Anh còn chưa dám hỏi Bách Châu có phải là gay không, thế mà tên nhóc Phó Lâm Nhất kia đã trực tiếp đẩy cậu ngã lên giường pha lê rồi à?!
Ánh mắt Trần Phong khựng lại, cúi đầu không nói lời nào, không biết đang nghĩ gì.
Trì Thư Dực và Phó Lâm Thần vừa bưng đồ ăn ra thì trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nụ cười hiền hòa của Trì Thư Dực hoàn toàn biến mất, ánh mắt lạnh lùng đối đầu với ánh mắt nửa thách thức của Phó Lâm Nhất.
Phó Lâm Thần thì nghiến răng đến sắp vỡ nát, chỉ cần nghĩ đến chuyện người mình chủ động nhờ chăm sóc lại bị người khác "động tay động chân", hắn đã tức đến mức suýt ngất.
Đúng là phòng bao nhiêu cũng không phòng được, chỉ sợ kẻ trộm là người trong nhà.
Không khí trên bàn ăn có chút lạ lùng.
Bách Châu ngồi giữa Trì Thư Dực và Phó Lâm Thần, đối diện là ba người Phó Lâm Nhất.
Nồi lẩu sôi sùng sục, hơi nóng nghi ngút, lẽ ra bữa ăn phải thật náo nhiệt, vậy mà giờ đây lại yên tĩnh đến lạ thường.
Năm ánh mắt cùng lúc đổ dồn về phía Bách Châu.
Trước mặt cậu, đĩa thức ăn đã chất thành một ngọn núi nhỏ, toàn là đồ ăn mà Trì Thư Dực, Phó Lâm Thần, Phó Lâm Nhất, Đường Minh Viễn và Trần Phong gắp cho cậu.
Bách Châu: "..."
Tại sao ai cũng gắp cho cậu vậy? Chẳng lẽ cậu không có tay à?
Trì Thư Dực nói: "Châu Châu, chẳng phải em thích ăn túi phúc nhỏ nhất sao? Tiếc là Phó tổng không biết nên mua ít quá."
Phó Lâm Thần cau mày: "Cậu đừng nói bừa, mỗi loại tôi đều mua rất nhiều, chắc là cậu chưa cho vào nồi. Châu Châu, ăn bánh bao pha lê tôi gắp đi, đang nóng hổi, ăn là ngon nhất."
Phó Lâm Nhất hừ lạnh: "Bánh bao pha lê ăn lúc nóng là muốn phỏng miệng người ta chắc? Châu Châu, ăn tôm đi? Tôi đã bóc sẵn hết rồi."
Phó Lâm Thần: "Phó Lâm Nhất, thằng nhóc thúi này..."
Đường Minh Viễn nhìn trái nhìn phải, không chịu thua: "Châu Châu, ăn... ăn thịt nè."
Trần Phong: "..."
Cả bàn người vây quanh Bách Châu, người này một câu người kia một tiếng, làm cậu nhức hết cả đầu. Trong đầu bỗng hiện lên mấy cảnh trong phim cung đấu mà cậu xem gần đây để rèn luyện "tâm kế".
Một đám tiểu thϊếp vây quanh lão gia, líu ríu nói năng chanh chua, lại còn liếc mắt đưa tình đưa ý với lão gia.
"Em ra ngoài với Trì Thư Dực, tôi không ngăn cản. Em vào bếp với họ, tôi cũng không làm phiền. Tôi chỉ ngồi ngoan ngoãn trong phòng khách chờ em, không đi đâu cả."
Phó Lâm Nhất vừa bị đẩy ra lại lập tức dính lại, nắm lấy tay Bách Châu như thể mình đang chịu oan ức lớn lắm.
Thấy Bách Châu không có ý định đánh mình, hắn lại tiến thêm vài bước, ôm trọn cậu vào lòng, dụi đầu vào hõm cổ cậu cọ qua cọ lại.
Bách Châu đẩy ra, liền bị hắn thuận tay hôn lên mu bàn tay.
Bách Châu: "…"
"Không đi vệ sinh thì mau về phòng!" Bách Châu rút tay ra, lùi lại, Phó Lâm Nhất lại như không có xương mà dính sát vào người cậu.
"Tôi không muốn."
"Thế rốt cuộc anh muốn gì?"
"Không." Bách Châu dứt khoát từ chối.
Phó Lâm Nhất không cam lòng, nắm lấy tay cậu: "Tôi ngoan thế rồi mà em còn không thưởng cho tôi."
Bách Châu vừa định phản bác, bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng.
"Phải rồi, em thật tệ quá. Anh đi méc anh trai anh đi."
Phó Lâm Nhất: "?"
"Tôi không đi."
"Sao lại không đi? Anh mau đi méc với anh trai anh đi, nói em tâm cơ lại còn giả vờ ngây thơ, nói em ngày nào cũng quyến rũ... ưʍ."
Nụ hôn của Phó Lâm Nhất đầy vội vàng, như mang theo cả tức giận, bàn tay to giữ chặt đầu Bách Châu không cho cậu lùi lại. Môi bị Bách Châu cắn một cái, hắn cũng cắn trả, nhưng lực nhẹ hơn nhiều, thậm chí không để lại vết gì.
So với cắn, càng giống đang mơn trớn hơn.
Đến khi Bách Châu gần như không thở nổi thì mới được thả ra, nhân lúc cậu chưa hoàn hồn, hắn lại hôn liên tục lên môi cậu, rồi thản nhiên đứng yên chờ bị tát.
Phó Lâm Nhất liếʍ vết bị cắn, không phản bác.
"Em cho anh một cơ hội cuối cùng, mau đi tố cáo em đi." Điều duy nhất còn giữ Bách Châu khỏi việc đánh hắn một trận chính là cái ý nghĩ này.
"Tôi không đi."
"Anh!"
Ngay khi Bách Châu chuẩn bị nổi giận thì lại bị Phó Lâm Nhất ôm chặt, giọng hắn trầm thấp như nghẹn lại, nhưng từng chữ đều rõ ràng khiến Bách Châu nghe không sót một câu nào.
Hắn nói: "Em là bảo bối tuyệt vời nhất."
Ha, cậu thì không thấy vậy đâu, Phó Lâm Nhất cái tên đầu óc toàn ý đồ xấu kia, căn bản chẳng thấy được cậu tệ đến mức nào.
Bách Châu hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng chấp nhận cái ôm đó.
Hai người vừa bước ra ngoài, Phó Lâm Nhất đã rạng rỡ như xuân về hoa nở, ngược lại Bách Châu thì hầm hầm tức giận cúi đầu đi thẳng, mặt đỏ bừng, đặc biệt là đôi môi sưng đỏ mọng nước.
Đường Minh Viễn thấy vậy mà lòng lạnh ngắt. Anh còn chưa dám hỏi Bách Châu có phải là gay không, thế mà tên nhóc Phó Lâm Nhất kia đã trực tiếp đẩy cậu ngã lên giường pha lê rồi à?!
Ánh mắt Trần Phong khựng lại, cúi đầu không nói lời nào, không biết đang nghĩ gì.
Trì Thư Dực và Phó Lâm Thần vừa bưng đồ ăn ra thì trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nụ cười hiền hòa của Trì Thư Dực hoàn toàn biến mất, ánh mắt lạnh lùng đối đầu với ánh mắt nửa thách thức của Phó Lâm Nhất.
Phó Lâm Thần thì nghiến răng đến sắp vỡ nát, chỉ cần nghĩ đến chuyện người mình chủ động nhờ chăm sóc lại bị người khác "động tay động chân", hắn đã tức đến mức suýt ngất.
Đúng là phòng bao nhiêu cũng không phòng được, chỉ sợ kẻ trộm là người trong nhà.
Không khí trên bàn ăn có chút lạ lùng.
Bách Châu ngồi giữa Trì Thư Dực và Phó Lâm Thần, đối diện là ba người Phó Lâm Nhất.
Nồi lẩu sôi sùng sục, hơi nóng nghi ngút, lẽ ra bữa ăn phải thật náo nhiệt, vậy mà giờ đây lại yên tĩnh đến lạ thường.
Năm ánh mắt cùng lúc đổ dồn về phía Bách Châu.
Trước mặt cậu, đĩa thức ăn đã chất thành một ngọn núi nhỏ, toàn là đồ ăn mà Trì Thư Dực, Phó Lâm Thần, Phó Lâm Nhất, Đường Minh Viễn và Trần Phong gắp cho cậu.
Bách Châu: "..."
Tại sao ai cũng gắp cho cậu vậy? Chẳng lẽ cậu không có tay à?
Trì Thư Dực nói: "Châu Châu, chẳng phải em thích ăn túi phúc nhỏ nhất sao? Tiếc là Phó tổng không biết nên mua ít quá."
Phó Lâm Thần cau mày: "Cậu đừng nói bừa, mỗi loại tôi đều mua rất nhiều, chắc là cậu chưa cho vào nồi. Châu Châu, ăn bánh bao pha lê tôi gắp đi, đang nóng hổi, ăn là ngon nhất."
Phó Lâm Nhất hừ lạnh: "Bánh bao pha lê ăn lúc nóng là muốn phỏng miệng người ta chắc? Châu Châu, ăn tôm đi? Tôi đã bóc sẵn hết rồi."
Phó Lâm Thần: "Phó Lâm Nhất, thằng nhóc thúi này..."
Đường Minh Viễn nhìn trái nhìn phải, không chịu thua: "Châu Châu, ăn... ăn thịt nè."
Trần Phong: "..."
Cả bàn người vây quanh Bách Châu, người này một câu người kia một tiếng, làm cậu nhức hết cả đầu. Trong đầu bỗng hiện lên mấy cảnh trong phim cung đấu mà cậu xem gần đây để rèn luyện "tâm kế".
Một đám tiểu thϊếp vây quanh lão gia, líu ríu nói năng chanh chua, lại còn liếc mắt đưa tình đưa ý với lão gia.
3
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
