0 chữ
Chương 25
Thế giới 1 - Chương 25: Trà xanh nhà quê
Nghĩ đến đó, Bách Châu nghe đám người này nói chuyện mà cứ thấy như họ đang bắt chước theo, "Châu Châu, Châu Châu" trong tai cậu đều biến thành "Lão gia, lão gia".
Nghĩ đến đây, Bách Châu giật mình lắc đầu liên tục, mồ hôi lạnh vã ra đầy trán, nổi hết cả da gà, thật là đáng sợ.
Sao cậu lại có suy nghĩ kinh hoàng như vậy chứ? Chắc chắn là tại xem cung đấu quá nhiều rồi!
"Châu Châu sao vậy? Không khỏe à?" Trì Thư Dực để ý thấy cậu lắc đầu liền hỏi khẽ.
"Không, không sao."
"Đám này nguội hết rồi, nếu không có món em thích thì khoan ăn vội, em thích gì thì tự gắp nhé?" Trì Thư Dực dịu dàng đẩy đĩa đồ ăn chất đầy trước mặt Bách Châu ra, thay bằng một cái đĩa mới.
Bách Châu cảm kích nhìn Trì Thư Dực, liên tục gật đầu.
"Anh thấy dự báo thời tiết nói mai có mưa đó." Trì Thư Dực vừa đổi đĩa xong liền chủ động chuyển chủ đề, giúp Bách Châu giải vây.
Trong lòng Bách Châu lúc này, Trì Thư Dực giống như đại phu nhân bước ra điều đình sau khi đám tiểu thϊếp tranh đấu ầm ĩ. Sự ôn hòa độ lượng của anh khiến cả đám không còn chỗ để giấu mặt.
Bách Châu âm thầm rủa bản thân trí tưởng tượng quá phong phú, dám đem chuyện công thụ ra ảo tưởng như vậy, rồi thề rằng trong một tuần tới sẽ không xem thêm tập phim cung đấu nào nữa.
Phó Lâm Thần nhìn dáng vẻ cảm kích và tin tưởng của Bách Châu dành cho Trì Thư Dực mà nghiến răng nghiến lợi. Sao hắn không nghĩ ra cách này sớm hơn chứ?!
"Thật à? Có mưa thì mai không phải huấn luyện quân sự nữa đúng không?!" Mắt Bách Châu sáng rực lên.
Gần đây trong nhóm tân sinh viên có nhiều người làm phép cầu mưa, không ngờ cầu được thật.
"Ơ? Thật đó, nhưng sao nhóm lớp chưa thông báo dừng huấn luyện nhỉ?" Đường Minh Viễn mở điện thoại ra phối hợp hỏi.
Trì Thư Dực: "Chắc họ đang kéo dài thôi, trước đây tôi cũng học ở đại học A, đa phần thông báo thường đều phát ngay lúc cuối cùng."
Đường Minh Viễn: "Anh Thư Dực cũng học ở đại học A hả? Vậy là đàn anh rồi!"
Phó Lâm Nhất: "Trùng hợp ghê, trong cả phòng chỉ có anh tôi không phải là đồng học."
Phó Lâm Thần: Đại học B chọc gì mấy người à?
Nhờ sự chủ động của Trì Thư Dực, không khí mới bắt đầu sôi nổi trở lại, nhưng Trần Phong thì từ đầu tới cuối gần như không nói gì.
Bách Châu chủ động dùng đũa công cộng gắp một viên thịt viên bỏ vào bát của Trần Phong, Trần Phong ngơ ngác ngẩng đầu lên.
"Không thích ăn món này sao?"
"Không có." Trần Phong lắc đầu, cúi xuống ăn hết viên thịt viên nóng hổi ấy trong một miếng, nóng đến đỏ cả đuôi mắt mà cũng không nhả ra.
Bách Châu vừa định nói gì thì trước mặt liền đưa tới một cái bát.
Phó Lâm Thần quay mặt đi, tai hơi đỏ: "Tôi, tôi cũng muốn."
Bách Châu gắp một cái bánh bao pha lê bỏ vào, ngay sau đó cái bát bị đẩy đi, lại có một cái bát khác đưa tới.
Đôi mắt đen láy của Phó Lâm Nhất nhìn cậu chăm chăm, im lặng nhưng đầy ý tứ. Bách Châu đành phải gắp thêm một cái nữa.
"Cho tôi nữa!" Đường Minh Viễn đưa cả hai tay nâng bát lên.
Bách Châu thuần thục gắp cho anh ta một cái, lần này không cần nói cũng biết, liền gắp thêm một cái bỏ vào bát Trì Thư Dực.
Thậm chí còn không quên hỏi người trong đầu.
[Cậu cũng muốn không?]
Hệ thống: [Không cần.]
Bách Châu cảm thấy bữa cơm này thật sự rất bận rộn, nhưng lại không biết mình bận cái gì.
Chỉ biết sau này tuyệt đối không thể nói với đám người này câu "mọi người cùng đến" nữa.
Lúc đầu Bách Châu định nhờ Phó Lâm Nhất dọn dẹp tàn cuộc, dù sao thì sức lực lúc ở trong nhà vệ sinh cũng chưa được dùng tới. Nhưng Trì Thư Dực từ chối, nói lát nữa dì giúp việc sẽ đến thu dọn.
Đường Minh Viễn: "Cuối cùng cũng có thông báo rồi! Ngày mai huấn luyện quân sự dừng lại, đổi thành nội vụ."
Trì Thư Dực: "Vậy tối nay Bách Châu cứ ngủ lại nhà đi, chiều mai anh đưa em về trường. Vừa hay hôm qua dì Triệu còn gọi điện nhắc đến em, lát nữa chúng ta cùng gọi lại cho dì nhé?"
"Được thôi."
Trì Thư Dực đã nói vậy rồi thì Bách Châu cũng không từ chối, cậu đã rất lâu không gọi điện cho mẹ ruột của nguyên chủ.
Phó Lâm Nhất khẽ liếc nhìn Đường Minh Viễn, Đường Minh Viễn cúi đầu, tự vả vào miệng mình một cái, trách mình lắm lời.
Lúc tiễn Phó Lâm Nhất và mọi người xuống lầu, Phó Lâm Nhất còn định lén nắm tay Bách Châu, nhưng bị Trì Thư Dực khéo léo dùng cơ thể chắn giữa hai người.
"Bạn Phó, cậu muốn bắt tay sao?"
Trì Thư Dực bắt lấy tay Phó Lâm Nhất đưa ra, giọng dịu dàng nói: "Hoan nghênh các cậu lần sau lại tới chơi."
Phó Lâm Nhất: "..."
Phó Lâm Nhất với vẻ mặt phức tạp rút tay về, không nói lời nào, quay người rời đi.
"Bách Châu, đừng quên nhắn lại cho tôi đấy!" Phó Lâm Thần vốn đã chuẩn bị lên xe, lại bất ngờ quay lại.
"Ừm ừm." Bách Châu gật đầu.
Lúc Bách Châu còn chưa kịp phản ứng, Phó Lâm Thần đã nhanh tay xoa loạn mái tóc của cậu, rồi nhanh chóng chạy mất trước khi cậu nổi giận.
Chỉ còn lại Bách Châu tức tối đứng nguyên tại chỗ, giơ tay chỉnh lại mái tóc rối bù như ổ gà của mình.
Nghĩ đến đây, Bách Châu giật mình lắc đầu liên tục, mồ hôi lạnh vã ra đầy trán, nổi hết cả da gà, thật là đáng sợ.
Sao cậu lại có suy nghĩ kinh hoàng như vậy chứ? Chắc chắn là tại xem cung đấu quá nhiều rồi!
"Châu Châu sao vậy? Không khỏe à?" Trì Thư Dực để ý thấy cậu lắc đầu liền hỏi khẽ.
"Không, không sao."
"Đám này nguội hết rồi, nếu không có món em thích thì khoan ăn vội, em thích gì thì tự gắp nhé?" Trì Thư Dực dịu dàng đẩy đĩa đồ ăn chất đầy trước mặt Bách Châu ra, thay bằng một cái đĩa mới.
Bách Châu cảm kích nhìn Trì Thư Dực, liên tục gật đầu.
"Anh thấy dự báo thời tiết nói mai có mưa đó." Trì Thư Dực vừa đổi đĩa xong liền chủ động chuyển chủ đề, giúp Bách Châu giải vây.
Bách Châu âm thầm rủa bản thân trí tưởng tượng quá phong phú, dám đem chuyện công thụ ra ảo tưởng như vậy, rồi thề rằng trong một tuần tới sẽ không xem thêm tập phim cung đấu nào nữa.
Phó Lâm Thần nhìn dáng vẻ cảm kích và tin tưởng của Bách Châu dành cho Trì Thư Dực mà nghiến răng nghiến lợi. Sao hắn không nghĩ ra cách này sớm hơn chứ?!
"Thật à? Có mưa thì mai không phải huấn luyện quân sự nữa đúng không?!" Mắt Bách Châu sáng rực lên.
Gần đây trong nhóm tân sinh viên có nhiều người làm phép cầu mưa, không ngờ cầu được thật.
"Ơ? Thật đó, nhưng sao nhóm lớp chưa thông báo dừng huấn luyện nhỉ?" Đường Minh Viễn mở điện thoại ra phối hợp hỏi.
Đường Minh Viễn: "Anh Thư Dực cũng học ở đại học A hả? Vậy là đàn anh rồi!"
Phó Lâm Nhất: "Trùng hợp ghê, trong cả phòng chỉ có anh tôi không phải là đồng học."
Phó Lâm Thần: Đại học B chọc gì mấy người à?
Nhờ sự chủ động của Trì Thư Dực, không khí mới bắt đầu sôi nổi trở lại, nhưng Trần Phong thì từ đầu tới cuối gần như không nói gì.
Bách Châu chủ động dùng đũa công cộng gắp một viên thịt viên bỏ vào bát của Trần Phong, Trần Phong ngơ ngác ngẩng đầu lên.
"Không thích ăn món này sao?"
"Không có." Trần Phong lắc đầu, cúi xuống ăn hết viên thịt viên nóng hổi ấy trong một miếng, nóng đến đỏ cả đuôi mắt mà cũng không nhả ra.
Phó Lâm Thần quay mặt đi, tai hơi đỏ: "Tôi, tôi cũng muốn."
Bách Châu gắp một cái bánh bao pha lê bỏ vào, ngay sau đó cái bát bị đẩy đi, lại có một cái bát khác đưa tới.
Đôi mắt đen láy của Phó Lâm Nhất nhìn cậu chăm chăm, im lặng nhưng đầy ý tứ. Bách Châu đành phải gắp thêm một cái nữa.
"Cho tôi nữa!" Đường Minh Viễn đưa cả hai tay nâng bát lên.
Bách Châu thuần thục gắp cho anh ta một cái, lần này không cần nói cũng biết, liền gắp thêm một cái bỏ vào bát Trì Thư Dực.
Thậm chí còn không quên hỏi người trong đầu.
[Cậu cũng muốn không?]
Hệ thống: [Không cần.]
Bách Châu cảm thấy bữa cơm này thật sự rất bận rộn, nhưng lại không biết mình bận cái gì.
Chỉ biết sau này tuyệt đối không thể nói với đám người này câu "mọi người cùng đến" nữa.
Lúc đầu Bách Châu định nhờ Phó Lâm Nhất dọn dẹp tàn cuộc, dù sao thì sức lực lúc ở trong nhà vệ sinh cũng chưa được dùng tới. Nhưng Trì Thư Dực từ chối, nói lát nữa dì giúp việc sẽ đến thu dọn.
Đường Minh Viễn: "Cuối cùng cũng có thông báo rồi! Ngày mai huấn luyện quân sự dừng lại, đổi thành nội vụ."
Trì Thư Dực: "Vậy tối nay Bách Châu cứ ngủ lại nhà đi, chiều mai anh đưa em về trường. Vừa hay hôm qua dì Triệu còn gọi điện nhắc đến em, lát nữa chúng ta cùng gọi lại cho dì nhé?"
"Được thôi."
Trì Thư Dực đã nói vậy rồi thì Bách Châu cũng không từ chối, cậu đã rất lâu không gọi điện cho mẹ ruột của nguyên chủ.
Phó Lâm Nhất khẽ liếc nhìn Đường Minh Viễn, Đường Minh Viễn cúi đầu, tự vả vào miệng mình một cái, trách mình lắm lời.
Lúc tiễn Phó Lâm Nhất và mọi người xuống lầu, Phó Lâm Nhất còn định lén nắm tay Bách Châu, nhưng bị Trì Thư Dực khéo léo dùng cơ thể chắn giữa hai người.
"Bạn Phó, cậu muốn bắt tay sao?"
Trì Thư Dực bắt lấy tay Phó Lâm Nhất đưa ra, giọng dịu dàng nói: "Hoan nghênh các cậu lần sau lại tới chơi."
Phó Lâm Nhất: "..."
Phó Lâm Nhất với vẻ mặt phức tạp rút tay về, không nói lời nào, quay người rời đi.
"Bách Châu, đừng quên nhắn lại cho tôi đấy!" Phó Lâm Thần vốn đã chuẩn bị lên xe, lại bất ngờ quay lại.
"Ừm ừm." Bách Châu gật đầu.
Lúc Bách Châu còn chưa kịp phản ứng, Phó Lâm Thần đã nhanh tay xoa loạn mái tóc của cậu, rồi nhanh chóng chạy mất trước khi cậu nổi giận.
Chỉ còn lại Bách Châu tức tối đứng nguyên tại chỗ, giơ tay chỉnh lại mái tóc rối bù như ổ gà của mình.
2
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
