0 chữ
Chương 23
Thế giới 1 - Chương 23: Trà xanh nhà quê
Cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không thể chỉ ra sai ở đâu. Trì Thư Dực đang định hỏi Bách Châu có phải hiểu lầm gì không, thì liếc thấy Phó Lâm Thần ở đằng kia đang dựng tai nghe lỏm, bèn khẽ cười rồi không nói gì nữa.
"Cạch."
Phó Lâm Thần mặt không cảm xúc nhìn củ cà rốt bị bẻ gãy trong tay, lạnh nhạt xin lỗi: "Thật ngại quá, làm phiền hai người nói chuyện rồi."
Trước khi rời khỏi bếp, Bách Châu còn lén trao đổi ánh mắt với Trì Thư Dực, nghĩ rằng mình rất kín đáo, ai ngờ lại nghe thấy một tiếng "cạch" nữa từ chỗ Phó Lâm Thần.
Bách Châu thở dài. Có vẻ đúng là chưa bao giờ làm việc nhà thật, vụng về quá chừng. Khi rửa rau cũng không đến mức hay làm gãy như thế.
"Bách Châu cậu ra rồi à, muốn chơi game không? Bọn mình bốn người rồi, ra đại sảnh tìm thêm một người để đánh đội năm nhé!" Đường Minh Viễn ngồi trên sofa vừa thấy Bách Châu ra liền hủy tìm trận.
"Được, được." Bách Châu cũng lâu rồi chưa chơi game, giờ tay cũng ngứa ngáy.
Phó Lâm Nhất liếc mắt, lặng lẽ nhích qua bên cạnh nhường chỗ.
Bách Châu ngồi xuống cạnh hắn, tải game đấu đội 5v5 đang thịnh hành ở thế giới này theo hướng dẫn của Đường Minh Viễn.
Đường Minh Viễn: "Bách Châu cậu hay chơi vị trí gì?"
Trước đây Bách Châu hay đánh đơn, thích nhất là pháp sư, xạ thủ hoặc đi rừng, toàn là tướng gây sát thương mạnh.
Nhưng game đẩy trụ ở thế giới này cậu chưa chơi bao giờ, không quen kỹ năng tướng, đành phải nhịn đau từ bỏ vị trí gây sát thương.
"Để em đánh hỗ trợ đi, chọn một tướng đơn giản, theo mọi người học trước."
"Vậy hợp lý rồi, cậu đánh hỗ trợ, tôi đi rừng, Trần Phong đánh pháp sư, tiểu Phó đánh xạ thủ, tụi mình tìm thêm người đi đường đối kháng nữa là đủ."
Bách Châu gật đầu.
Tuyển người trong sảnh rất nhanh, chưa mấy chốc đã đủ đội. Bách Châu điều khiển nhân vật nhỏ, dựa theo kinh nghiệm kiếp trước bám theo pháp sư.
"Hỗ trợ phải đi với xạ thủ chứ, cậu đến cái này còn không biết à?" Trần Phong nhìn cậu mà chán nản.
"Xin lỗi!"
Bách Châu vội vã đổi hướng chạy về phía Phó Lâm Nhất.
Trần Phong há miệng định nói gì đó nhưng lại thôi, mím môi im lặng.
Sự thật chứng minh rằng chơi hỗ trợ không phải ai cũng làm được. Kỹ năng của tướng mà Bách Châu chọn thiên về hồi sinh đồng đội, nhưng cậu toàn bấm sai thời gian, đến cuối trận vẫn chưa sử dụng thành công lần nào.
Trong mấy trận giao tranh, do quen chơi tướng gây sát thương, cậu vứt luôn Phó Lâm Nhất sang một bên để solo với địch, nếu không nhờ Phó Lâm Nhất từ đường dưới chạy lên cứu thì suýt chút nữa đã chết.
Nguyên trận, gần như Phó Lâm Nhất toàn phải đi theo sau bảo vệ cậu.
Tuy cuối cùng vẫn thắng, nhưng Bách Châu cảm thấy trận này chơi cực kỳ ức chế.
"Ván sau để cậu chơi xạ thủ, tôi hỗ trợ cho." Phó Lâm Nhất chủ động đổi vị trí với Bách Châu.
"Hả? Nhưng Bách Châu mới vừa học mà?" Đường Minh Viễn thắc mắc.
Trần Phong: "Giải trí thôi, thắng thua không quan trọng."
Nói xong Trần Phong quay mặt sang chỗ khác, như thể câu đó không phải mình nói ra.
Ván này Bách Châu như nguyện được chơi vị trí yêu thích nhất, xạ thủ. Dù kỹ năng có hơi khác với kiếp trước, nhưng nhìn chung không chênh lệch quá nhiều.
Dưới sự hỗ trợ của Phó Lâm Nhất, cậu nhanh chóng giành được hai mạng, khí thế như rồng như hổ.
"Xông lên! Hạ luôn trụ hai của bọn nó nào!"
Nhân vật của Bách Châu cầm súng lục lạch bạch lao lên phía trước, còn nhân vật của Phó Lâm Nhất từ tốn đi theo sau.
Khi vừa đẩy được nửa trụ thứ hai thì bất ngờ bên địch có người từ đường giữa chạy qua hỗ trợ, lập tức khống chế được Bách Châu khiến cậu lạnh cả người, hoảng hốt đẩy Phó Lâm Nhất: "Anh mau chạy đi!"
Không ngờ ngay giây tiếp theo, kỹ năng hồi sinh của Phó Lâm Nhất lại chính xác dùng lên người Bách Châu, hơn nữa còn lập tức tốc biến khống chế pháp sư bên địch: "Đánh nó."
Bách Châu lập tức giơ súng nhỏ ra bắn liên tục, hạ được đầu của bên địch.
"Aaaa! Phó Lâm Nhất! Anh giỏi quá đi mất!!!"
Phó Lâm Nhất chỉ nhếch môi cười không nói, điều khiển nhân vật làm động tác reo hò.
Suốt cả trận, Bách Châu cứ bám lấy Phó Lâm Nhất như hình với bóng, nhờ có sự hỗ trợ của hắn mà cuối cùng giành được danh hiệu MVP.
Đánh xong trận này, Bách Châu vẫn còn hứng thú: "Chơi thêm trận nữa đi!"
Nhưng Phó Lâm Nhất lại hủy tìm trận: "Tôi đi vệ sinh một lát."
"Vậy thì nhanh lên đấy." Bách Châu đẩy hắn một cái.
Phó Lâm Nhất không nhúc nhích mà quay đầu nhìn cậu: "Em không đi à?"
"Anh đi vệ sinh, em đi theo làm gì?" Bách Châu ngơ ngác hỏi lại.
"Tôi không biết ở đâu, em dẫn tôi đi đi."
Lúc này Bách Châu mới chịu đứng dậy.
Cậu đưa hắn xuống nhà vệ sinh tầng một, chuẩn bị quay lại phòng khách thì bất ngờ bị người kia kéo mạnh vào trong.
"Bách Châu, hôm nay tôi rất ngoan mà."
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo phả bên tai, lướt qua vành tai tròn trịa của Bách Châu, ánh mắt Phó Lâm Nhất trầm xuống, đưa lưỡi nhẹ nhàng liếʍ lên đó, khiến cậu thiếu niên trong lòng không kìm được mà run rẩy, nhưng lập tức bị đẩy ra.
"Anh ngoan chỗ nào?!"
"Cạch."
Phó Lâm Thần mặt không cảm xúc nhìn củ cà rốt bị bẻ gãy trong tay, lạnh nhạt xin lỗi: "Thật ngại quá, làm phiền hai người nói chuyện rồi."
Trước khi rời khỏi bếp, Bách Châu còn lén trao đổi ánh mắt với Trì Thư Dực, nghĩ rằng mình rất kín đáo, ai ngờ lại nghe thấy một tiếng "cạch" nữa từ chỗ Phó Lâm Thần.
Bách Châu thở dài. Có vẻ đúng là chưa bao giờ làm việc nhà thật, vụng về quá chừng. Khi rửa rau cũng không đến mức hay làm gãy như thế.
"Bách Châu cậu ra rồi à, muốn chơi game không? Bọn mình bốn người rồi, ra đại sảnh tìm thêm một người để đánh đội năm nhé!" Đường Minh Viễn ngồi trên sofa vừa thấy Bách Châu ra liền hủy tìm trận.
Phó Lâm Nhất liếc mắt, lặng lẽ nhích qua bên cạnh nhường chỗ.
Bách Châu ngồi xuống cạnh hắn, tải game đấu đội 5v5 đang thịnh hành ở thế giới này theo hướng dẫn của Đường Minh Viễn.
Đường Minh Viễn: "Bách Châu cậu hay chơi vị trí gì?"
Trước đây Bách Châu hay đánh đơn, thích nhất là pháp sư, xạ thủ hoặc đi rừng, toàn là tướng gây sát thương mạnh.
Nhưng game đẩy trụ ở thế giới này cậu chưa chơi bao giờ, không quen kỹ năng tướng, đành phải nhịn đau từ bỏ vị trí gây sát thương.
"Để em đánh hỗ trợ đi, chọn một tướng đơn giản, theo mọi người học trước."
"Vậy hợp lý rồi, cậu đánh hỗ trợ, tôi đi rừng, Trần Phong đánh pháp sư, tiểu Phó đánh xạ thủ, tụi mình tìm thêm người đi đường đối kháng nữa là đủ."
Tuyển người trong sảnh rất nhanh, chưa mấy chốc đã đủ đội. Bách Châu điều khiển nhân vật nhỏ, dựa theo kinh nghiệm kiếp trước bám theo pháp sư.
"Hỗ trợ phải đi với xạ thủ chứ, cậu đến cái này còn không biết à?" Trần Phong nhìn cậu mà chán nản.
"Xin lỗi!"
Bách Châu vội vã đổi hướng chạy về phía Phó Lâm Nhất.
Trần Phong há miệng định nói gì đó nhưng lại thôi, mím môi im lặng.
Sự thật chứng minh rằng chơi hỗ trợ không phải ai cũng làm được. Kỹ năng của tướng mà Bách Châu chọn thiên về hồi sinh đồng đội, nhưng cậu toàn bấm sai thời gian, đến cuối trận vẫn chưa sử dụng thành công lần nào.
Trong mấy trận giao tranh, do quen chơi tướng gây sát thương, cậu vứt luôn Phó Lâm Nhất sang một bên để solo với địch, nếu không nhờ Phó Lâm Nhất từ đường dưới chạy lên cứu thì suýt chút nữa đã chết.
Tuy cuối cùng vẫn thắng, nhưng Bách Châu cảm thấy trận này chơi cực kỳ ức chế.
"Ván sau để cậu chơi xạ thủ, tôi hỗ trợ cho." Phó Lâm Nhất chủ động đổi vị trí với Bách Châu.
"Hả? Nhưng Bách Châu mới vừa học mà?" Đường Minh Viễn thắc mắc.
Trần Phong: "Giải trí thôi, thắng thua không quan trọng."
Nói xong Trần Phong quay mặt sang chỗ khác, như thể câu đó không phải mình nói ra.
Ván này Bách Châu như nguyện được chơi vị trí yêu thích nhất, xạ thủ. Dù kỹ năng có hơi khác với kiếp trước, nhưng nhìn chung không chênh lệch quá nhiều.
Dưới sự hỗ trợ của Phó Lâm Nhất, cậu nhanh chóng giành được hai mạng, khí thế như rồng như hổ.
"Xông lên! Hạ luôn trụ hai của bọn nó nào!"
Nhân vật của Bách Châu cầm súng lục lạch bạch lao lên phía trước, còn nhân vật của Phó Lâm Nhất từ tốn đi theo sau.
Khi vừa đẩy được nửa trụ thứ hai thì bất ngờ bên địch có người từ đường giữa chạy qua hỗ trợ, lập tức khống chế được Bách Châu khiến cậu lạnh cả người, hoảng hốt đẩy Phó Lâm Nhất: "Anh mau chạy đi!"
Không ngờ ngay giây tiếp theo, kỹ năng hồi sinh của Phó Lâm Nhất lại chính xác dùng lên người Bách Châu, hơn nữa còn lập tức tốc biến khống chế pháp sư bên địch: "Đánh nó."
Bách Châu lập tức giơ súng nhỏ ra bắn liên tục, hạ được đầu của bên địch.
"Aaaa! Phó Lâm Nhất! Anh giỏi quá đi mất!!!"
Phó Lâm Nhất chỉ nhếch môi cười không nói, điều khiển nhân vật làm động tác reo hò.
Suốt cả trận, Bách Châu cứ bám lấy Phó Lâm Nhất như hình với bóng, nhờ có sự hỗ trợ của hắn mà cuối cùng giành được danh hiệu MVP.
Đánh xong trận này, Bách Châu vẫn còn hứng thú: "Chơi thêm trận nữa đi!"
Nhưng Phó Lâm Nhất lại hủy tìm trận: "Tôi đi vệ sinh một lát."
"Vậy thì nhanh lên đấy." Bách Châu đẩy hắn một cái.
Phó Lâm Nhất không nhúc nhích mà quay đầu nhìn cậu: "Em không đi à?"
"Anh đi vệ sinh, em đi theo làm gì?" Bách Châu ngơ ngác hỏi lại.
"Tôi không biết ở đâu, em dẫn tôi đi đi."
Lúc này Bách Châu mới chịu đứng dậy.
Cậu đưa hắn xuống nhà vệ sinh tầng một, chuẩn bị quay lại phòng khách thì bất ngờ bị người kia kéo mạnh vào trong.
"Bách Châu, hôm nay tôi rất ngoan mà."
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo phả bên tai, lướt qua vành tai tròn trịa của Bách Châu, ánh mắt Phó Lâm Nhất trầm xuống, đưa lưỡi nhẹ nhàng liếʍ lên đó, khiến cậu thiếu niên trong lòng không kìm được mà run rẩy, nhưng lập tức bị đẩy ra.
"Anh ngoan chỗ nào?!"
3
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
