0 chữ
Chương 19
Thế giới 1 - Chương 19: Trà xanh nhà quê
Sao Phó Lâm Nhất cứ nói mấy lời mà cậu chẳng hiểu gì hết? Không phải là đến bắt gian sao?
"Em tóm anh làm gì?"
Đây là chiêu gì mới? Bẫy điều tra à?
"Người ta làm được thì tôi cũng làm được. Tôi còn trẻ, ngoan hơn họ nhiều."
Phó Lâm Nhất lại rướn người tới gần như thì thầm với người mình thích: "Tôi rất dễ bị tóm, cũng sẽ không nói cho ai biết."
Bách Châu thật sự choáng váng, cố gắng dùng tất cả kinh nghiệm sống hơn 20 năm của mình để lý giải tình huống hiện tại.
Phó Lâm Nhất vẫn không chịu buông tha, tiếp tục tiến thêm một bước: "Chúng ta chỉ làm chuyện đó trong trường thôi được không?"
Bẫy điều tra, đúng rồi, nhất định là bẫy điều tra! Bằng không Bách Châu chẳng tìm ra lý do gì để giải thích tại sao một bạn cùng phòng mới quen hai ngày lại hành xử kỳ quặc như vậy.
Biết đâu đây là cái bẫy do hắn và nhân vật công chính hợp tác dựng lên để hại cậu! Và việc Bách Châu cậu nên làm, chính là chui vào bẫy!
Hiểu ra điều này, Bách Châu liền nghiêm túc gật đầu với Phó Lâm Nhất, rồi chủ động đưa tay nắm lấy tay hắn, nghiêm túc nói: "Em tóm được anh rồi."
Người đàn ông ngẩn ra, sau đó bật cười trầm thấp: "Bảo bối thật sự lợi hại."
Phó Lâm Nhất dần dần áp sát Bách Châu, trong không gian nhỏ hẹp của chiếc giường, từng chút một chiếm lấy khoảng không của cậu khiến Bách Châu không ngừng lùi lại. Hắn nâng tay còn lại chạm lên gương mặt ửng hồng của cậu, ánh mắt dừng lại ở đôi môi ướŧ áŧ.
"Vậy thì bây giờ, tôi là của em."
Bách Châu vừa định mở miệng nói gì đó thì không ngờ lại cho người kia cơ hội. Cảm giác khô nóng như thiêu như đốt lập tức bùng nổ trong tâm trí.
Khi Bách Châu còn đang đờ đẫn, người đàn ông đã áp sát từng bước, đường hoàng tiến vào, cướp đoạt mỹ vị, thậm chí còn tách mở hàm răng cậu, ngậm lấy chiếc lưỡi nhỏ đỏ hồng kia mà đùa bỡn.
Bách Châu trợn tròn mắt, ra sức muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn ôm chặt vào lòng.
Người đàn ông vòng tay ôm lấy đôi chân luống cuống của thiếu niên, như bế một đứa trẻ nhỏ vào lòng. Nụ hôn ban đầu còn vụng về vội vã, dần trở nên dịu dàng, đôi môi khô khốc cũng vì vậy mà trở nên ướŧ áŧ, nhưng hắn vẫn không chịu rời đi, cứ nhẹ nhàng cọ xát bên đôi môi đỏ tươi của cậu.
Bách Châu gắng sức thoát khỏi nụ hôn mãnh liệt của hắn, cảm giác thiếu dưỡng khí khiến cậu không còn sức phản kháng, chỉ có thể nằm trong lòng hắn thở dốc từng chút một.
Khi lấy lại tinh thần, thấy hắn lại muốn hôn tiếp, Bách Châu giận dữ quay đầu, vội vàng bò khỏi vòng tay hắn.
"Phó Lâm Nhất! Anh, anh!"
"Xin lỗi." Người đàn ông lập tức xin lỗi, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy thỏa mãn, không thấy chút hối hận nào.
"Là tôi làm em đau sao?"
"Là anh hoàn toàn không nên làm thế với em!" Bách Châu tức giận bật dậy khỏi giường.
"Tại sao? Em không cần tôi nữa à?"
Ánh mắt Phó Lâm Nhất thoáng qua một tia u ám, liếʍ nhẹ môi dưới vừa bị hôn đến ướŧ áŧ, ngẩng đầu nhìn thiếu niên với đôi mắt đỏ hoe vì bị hôn, khẽ nói: "Hay là... em cảm thấy vừa rồi tôi không bằng bọn họ?"
Bách Châu bị người đàn ông này trở mặt đổ lỗi đến mức không thể tin nổi, tức giận giơ gối lên ném thẳng vào mặt hắn, hét lớn: "Bọn họ không làm những chuyện kỳ quái như vậy!"
"Bọn họ chưa từng làm? Chỉ có tôi làm thôi sao?"
Người đàn ông vừa bị đánh trúng chẳng những không giận mà còn như thể được ban cho một niềm vui to lớn, mắt sáng rực rỡ, nhặt chiếc gối nhỏ của Bách Châu lên, còn hôn "chụt" một cái lên mặt cậu: "Bảo bối à, nụ hôn đầu của tôi cũng là em đấy."
"Cái đó quan trọng lắm sao?!"
Thấy sắc mặt Bách Châu bắt đầu thay đổi, Phó Lâm Nhất vốn đang phấn khích đến mức choáng váng cuối cùng cũng lấy lại một chút lý trí.
"Xin lỗi, là do tôi quá nóng vội... Tôi cứ tưởng khoảnh khắc đó có nghĩa là chúng ta đã ở bên nhau rồi."
Người đàn ông cúi đầu, vẻ mặt đầy thất vọng.
Bách Châu há miệng định phản bác, nhưng lại nghẹn lời. Tuy là như vậy... nhưng cũng không thể làm thế được!
Cố nhịn, Bách Châu à, mày làm được. Tất cả là vì nhiệm vụ.
Trong lòng Bách Châu tự nhủ, nhưng nhìn người đàn ông vẫn ngồi lì bên đầu giường không chịu đi, cậu tức đến ngứa răng, liền đá mạnh lên cánh tay đang đặt trên mép giường của hắn.
"Tránh ra!"
Khóe miệng Phó Lâm Nhất không nhịn được mà cong lên, cứ như thể không phải bị đá, mà là vừa được người ta hôn vậy.
"Bảo bối đừng giận mà."
Bách Châu quay mặt đi, im lặng không đáp.
Tim Phó Lâm Nhất chợt nhói, lập tức rướn người lại gần lấy lòng: "Hay là... bảo bối đánh tôi thêm mấy cái nữa nhé?"
Bách Châu hừ lạnh một tiếng, không muốn nhiều lời. Cậu đã vì nhiệm vụ mà hy sinh quá nhiều rồi.
"Hệ thống, chuyện này có tính là tai nạn nghề nghiệp không?"
Hệ thống: [Ừ.]
Thấy Bách Châu thực sự không muốn nói chuyện, Phó Lâm Nhất bắt đầu cuống lên, không biết phải làm sao để cậu nguôi giận. Hắn nhìn quanh trái phải, rồi đột ngột cầm tay Bách Châu tát vào mặt mình.
"Anh lại làm trò gì nữa đấy?!"
"Em đừng giận nữa mà."
Bách Châu giật lại chiếc gối từ trong ngực Phó Lâm Nhất, trừng mắt: "Anh không tránh ra thì tôi sẽ đi đấy!"
"Em tóm anh làm gì?"
Đây là chiêu gì mới? Bẫy điều tra à?
"Người ta làm được thì tôi cũng làm được. Tôi còn trẻ, ngoan hơn họ nhiều."
Phó Lâm Nhất lại rướn người tới gần như thì thầm với người mình thích: "Tôi rất dễ bị tóm, cũng sẽ không nói cho ai biết."
Bách Châu thật sự choáng váng, cố gắng dùng tất cả kinh nghiệm sống hơn 20 năm của mình để lý giải tình huống hiện tại.
Phó Lâm Nhất vẫn không chịu buông tha, tiếp tục tiến thêm một bước: "Chúng ta chỉ làm chuyện đó trong trường thôi được không?"
Bẫy điều tra, đúng rồi, nhất định là bẫy điều tra! Bằng không Bách Châu chẳng tìm ra lý do gì để giải thích tại sao một bạn cùng phòng mới quen hai ngày lại hành xử kỳ quặc như vậy.
Hiểu ra điều này, Bách Châu liền nghiêm túc gật đầu với Phó Lâm Nhất, rồi chủ động đưa tay nắm lấy tay hắn, nghiêm túc nói: "Em tóm được anh rồi."
Người đàn ông ngẩn ra, sau đó bật cười trầm thấp: "Bảo bối thật sự lợi hại."
Phó Lâm Nhất dần dần áp sát Bách Châu, trong không gian nhỏ hẹp của chiếc giường, từng chút một chiếm lấy khoảng không của cậu khiến Bách Châu không ngừng lùi lại. Hắn nâng tay còn lại chạm lên gương mặt ửng hồng của cậu, ánh mắt dừng lại ở đôi môi ướŧ áŧ.
"Vậy thì bây giờ, tôi là của em."
Bách Châu vừa định mở miệng nói gì đó thì không ngờ lại cho người kia cơ hội. Cảm giác khô nóng như thiêu như đốt lập tức bùng nổ trong tâm trí.
Bách Châu trợn tròn mắt, ra sức muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị hắn ôm chặt vào lòng.
Người đàn ông vòng tay ôm lấy đôi chân luống cuống của thiếu niên, như bế một đứa trẻ nhỏ vào lòng. Nụ hôn ban đầu còn vụng về vội vã, dần trở nên dịu dàng, đôi môi khô khốc cũng vì vậy mà trở nên ướŧ áŧ, nhưng hắn vẫn không chịu rời đi, cứ nhẹ nhàng cọ xát bên đôi môi đỏ tươi của cậu.
Bách Châu gắng sức thoát khỏi nụ hôn mãnh liệt của hắn, cảm giác thiếu dưỡng khí khiến cậu không còn sức phản kháng, chỉ có thể nằm trong lòng hắn thở dốc từng chút một.
Khi lấy lại tinh thần, thấy hắn lại muốn hôn tiếp, Bách Châu giận dữ quay đầu, vội vàng bò khỏi vòng tay hắn.
"Xin lỗi." Người đàn ông lập tức xin lỗi, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy thỏa mãn, không thấy chút hối hận nào.
"Là tôi làm em đau sao?"
"Là anh hoàn toàn không nên làm thế với em!" Bách Châu tức giận bật dậy khỏi giường.
"Tại sao? Em không cần tôi nữa à?"
Ánh mắt Phó Lâm Nhất thoáng qua một tia u ám, liếʍ nhẹ môi dưới vừa bị hôn đến ướŧ áŧ, ngẩng đầu nhìn thiếu niên với đôi mắt đỏ hoe vì bị hôn, khẽ nói: "Hay là... em cảm thấy vừa rồi tôi không bằng bọn họ?"
Bách Châu bị người đàn ông này trở mặt đổ lỗi đến mức không thể tin nổi, tức giận giơ gối lên ném thẳng vào mặt hắn, hét lớn: "Bọn họ không làm những chuyện kỳ quái như vậy!"
"Bọn họ chưa từng làm? Chỉ có tôi làm thôi sao?"
Người đàn ông vừa bị đánh trúng chẳng những không giận mà còn như thể được ban cho một niềm vui to lớn, mắt sáng rực rỡ, nhặt chiếc gối nhỏ của Bách Châu lên, còn hôn "chụt" một cái lên mặt cậu: "Bảo bối à, nụ hôn đầu của tôi cũng là em đấy."
"Cái đó quan trọng lắm sao?!"
Thấy sắc mặt Bách Châu bắt đầu thay đổi, Phó Lâm Nhất vốn đang phấn khích đến mức choáng váng cuối cùng cũng lấy lại một chút lý trí.
"Xin lỗi, là do tôi quá nóng vội... Tôi cứ tưởng khoảnh khắc đó có nghĩa là chúng ta đã ở bên nhau rồi."
Người đàn ông cúi đầu, vẻ mặt đầy thất vọng.
Bách Châu há miệng định phản bác, nhưng lại nghẹn lời. Tuy là như vậy... nhưng cũng không thể làm thế được!
Cố nhịn, Bách Châu à, mày làm được. Tất cả là vì nhiệm vụ.
Trong lòng Bách Châu tự nhủ, nhưng nhìn người đàn ông vẫn ngồi lì bên đầu giường không chịu đi, cậu tức đến ngứa răng, liền đá mạnh lên cánh tay đang đặt trên mép giường của hắn.
"Tránh ra!"
Khóe miệng Phó Lâm Nhất không nhịn được mà cong lên, cứ như thể không phải bị đá, mà là vừa được người ta hôn vậy.
"Bảo bối đừng giận mà."
Bách Châu quay mặt đi, im lặng không đáp.
Tim Phó Lâm Nhất chợt nhói, lập tức rướn người lại gần lấy lòng: "Hay là... bảo bối đánh tôi thêm mấy cái nữa nhé?"
Bách Châu hừ lạnh một tiếng, không muốn nhiều lời. Cậu đã vì nhiệm vụ mà hy sinh quá nhiều rồi.
"Hệ thống, chuyện này có tính là tai nạn nghề nghiệp không?"
Hệ thống: [Ừ.]
Thấy Bách Châu thực sự không muốn nói chuyện, Phó Lâm Nhất bắt đầu cuống lên, không biết phải làm sao để cậu nguôi giận. Hắn nhìn quanh trái phải, rồi đột ngột cầm tay Bách Châu tát vào mặt mình.
"Anh lại làm trò gì nữa đấy?!"
"Em đừng giận nữa mà."
Bách Châu giật lại chiếc gối từ trong ngực Phó Lâm Nhất, trừng mắt: "Anh không tránh ra thì tôi sẽ đi đấy!"
5
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
