TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Thế giới 1 - Chương 20: Trà xanh nhà quê

Biết hôm nay mình nóng vội khiến Bách Châu bị dồn ép quá mức, Phó Lâm Nhất đành lùi vài bước, trở về khoảng cách đủ để cậu thấy yên tâm.

Tuy vậy, hắn lại thu được vô số điều bất ngờ. Vốn tưởng mình sẽ phải âm thầm cạnh tranh trong một thời gian dài, ai ngờ hôm nay phát hiện ra các đối thủ khác vẫn còn đang đứng tại vạch xuất phát.

Tâm trạng Phó Lâm Nhất vô cùng tốt khi quay về giường của mình. Hắn và Bách Châu đúng là duyên trời định, thế giới rộng lớn thế này, vậy mà Bách Châu lại ở cùng ký túc xá với hắn, hơn nữa vừa nhìn đã khiến hắn thất thần, suýt chút quên luôn cả bản thân là ai.

Phó Lâm Nhất mở điện thoại bị mình vứt ở đầu giường, liếʍ môi nhớ lại hương vị ngọt ngào khi nãy. Những dòng tin nhắn khiến hắn ghen tị ban nãy giờ nhìn lại cũng đã mang sắc thái hoàn toàn khác.

Phó Lâm Thần: [Ở trường giúp anh chăm sóc Bách Châu nhiều vào nhé, sau này em ấy là chị dâu em đấy. Nếu có tên đào hoa nào mò tới, nhớ báo cho anh.]

Phó Lâm Thần: [Còn nữa, nếu em chịu đổi cách xưng hô trước cũng không sao, nhưng trước mặt chị dâu thì cẩn thận chút, em ấy dễ ngại lắm.]

Phó Lâm Thần: [Chuyển khoản 10.000.000]

Tâm trạng đang bay cao, Phó Lâm Nhất liền trả lời anh trai:

Phó Lâm Nhất: [Anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, có tên đào hoa nào đến, em chắn hết.]

Phó Lâm Nhất: [Còn nữa, anh mới là người nên đổi cách xưng hô trước đi. Em mặt dày, anh cứ gọi em ấy là em dâu là được rồi.]

Phó Lâm Nhất: [Chuyển khoản 13.140.000]

"Phó, Lâm, Nhất!"

Tay Phó Lâm Thần siết chặt lấy điện thoại đến mức trắng bệch, l*иg ngực phập phồng dữ dội, ánh mắt như muốn phun lửa.

Cha mẹ nhà họ Phó đều bận rộn với công việc riêng, nên từ nhỏ, hai anh em Phó Lâm Thần và Phó Lâm Nhất chủ yếu được bảo mẫu chăm sóc. Phó Lâm Nhất vốn ít nói, nhưng một khi mở miệng thì câu nào cũng chọc người tức tới muốn đánh. Hai anh em tính cách khác biệt hoàn toàn, Phó Lâm Nhất luôn chê anh trai nóng nảy như chó, còn Phó Lâm Thần thì mắng em mình âm hiểm. Cả hai chẳng ai ưa nổi ai, bình thường rất ít khi liên lạc.

Trước đây chính hắn ta chủ động đề nghị đưa Phó Lâm Nhất đến trường, vậy mà lại bị Phó Lâm Nhất vô duyên vô cớ châm chọc mấy ngày liền.

Giờ thì sự thật chứng minh, ánh mắt nhìn người của hắn ta quả nhiên vẫn chuẩn như xưa, Phó Lâm Nhất đúng là kiểu người ngoài lạnh trong gian! Ngay cả người của anh trai ruột mình mà cũng dám chen chân vào!

Phó Lâm Thần: [Phó Lâm Nhất! Anh nói nghiêm túc đấy, em đừng lợi dụng em ấy.]

[Đối phương đã bật xác minh bạn bè, bạn vẫn chưa là bạn của anh/cô ấy.]

"Khỉ thật!"

Còn Phó Lâm Nhất, người vừa chặn anh trai mình, lúc này đang nằm dài trên giường, chống cằm ngắm gáy của Bách Châu.

Gáy em ấy cũng đáng yêu quá... thật muốn thơm một cái.

Tiếc là hiện giờ Bách Châu đang giận, hắn mà dám lại gần, có khi bị đuổi khỏi phòng luôn.

Đúng lúc ấy, Đường Minh Viễn xách cơm về và bắt gặp cảnh tượng kỳ lạ này, Bách Châu chẳng biết bị ai chọc giận, cuộn mình trong chăn nhỏ như sâu bướm, nghiêng người quay lưng lại với người kia, gương mặt tròn tròn thay đổi đủ kiểu biểu cảm rồi cuối cùng ấm ức nhìn về phía cửa.

Nếu giờ có hiệu ứng hoạt hình, Đường Minh Viễn đoán chắc đầu Bách Châu đang có mây đen giăng đầy, còn kèm theo tiếng mưa rả rích.

Còn người anh em phía sau bị Bách Châu quay lưng lại thì chống một tay lên cằm, nhìn chằm chằm vào gáy người ta như đang thưởng thức món ăn ngon, cái bộ dạng thèm mà không dám ăn kia thật là ngốc nghếch.

Ai chọc Bách Châu, nhìn qua là biết.

Trong lòng Bách Châu, cậu lại lần thứ n lầm rầm với hệ thống rằng mình cần được bồi thường vì tổn thương nghề nghiệp.

Nhìn thấy Đường Minh Viễn mang cơm về, Bách Châu mới miễn cưỡng lết khỏi giường, đi tới ngồi bên bàn.

Phó Lâm Nhất thấy cậu xuống giường thì cũng đi theo, mới ngồi xuống cạnh đã bị Bách Châu nghiêng người bưng ghế tránh đi.

Đường Minh Viễn đặt cơm lên bàn, vô cùng biết điều ngồi phịch xuống giữa hai người.

Phó Lâm Nhất: "..."

Đường Minh Viễn đưa hộp cơm trứng xào cà chua đến trước mặt Bách Châu, chợt nhớ ra gì đó liền hỏi: "Hai cậu biết cái tường tỏ tình của trường mình không?"

Bách Châu nhận lấy hộp cơm: "Có nghe nói, sao vậy?"

Kiếp trước trường họ cũng rất thịnh hành cái trò đăng lên tường tỏ tình này, chỉ là lúc đó cậu không có dư tâm trí để quan tâm.

Tay Phó Lâm Nhất vừa định cầm cơm thì khựng lại, linh cảm có chuyện chẳng lành.

Quả nhiên, Đường Minh Viễn vừa mở miệng đã là câu hắn không muốn nghe nhất.

"Có người lén chụp ảnh cậu lúc huấn luyện quân sự, đăng lên tường tỏ tình của trường và tỏ tình với cậu đấy. Nãy trong căng tin còn có người nhận ra tôi là bạn cùng phòng với cậu, hỏi xin thông tin liên lạc của cậu nữa cơ."

"Hả?"

Bách Châu ngạc nhiên, thậm chí còn nghi ngờ có phải bị nhận nhầm người rồi không.

Vì cậu vốn không phải kiểu người dễ được yêu thích.

Trên mạng thường nói, trẻ con không có gia đình hạnh phúc thường lớn lên sẽ nhạy cảm, tự ti, thiếu thốn tình cảm và luôn khao khát được yêu thương.

Câu đó với Bách Châu chỉ đúng hai chữ "nhạy cảm". Từ nhỏ cậu đã nhạy cảm với cảm xúc tiêu cực của người khác, thậm chí là cả những cảm xúc mà chính người kia còn chưa nhận ra, cậu cũng có thể nhận ra rõ ràng.

3

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.