0 chữ
Chương 18
Thế giới 1 - Chương 18: Trà xanh nhà quê
Sau khi gửi ảnh đi, bên kia bỗng im bặt như bị đứng máy, người đàn ông trước nay luôn trả lời tin nhắn trong vài giây, lần đầu tiên im lặng lâu đến vậy.
Ngay lúc Bách Châu định quay sang khoe với hệ thống rằng Trì Thư Dực đúng là vừa đẹp người vừa tốt bụng thì điện thoại bỗng hiện lên hai tin nhắn.
Phó Lâm Nhất: [Cậu thích anh tôi à?]
Phó Lâm Nhất: [Tôi nên gọi cậu là chị dâu hả?]
Cùng lúc đó, Trì Thư Dực, người vừa bị đứng hình cũng gửi tin nhắn tới.
Trì Thư Dực: [Bảo bối ngoan quá.]
Trì Thư Dực ngồi trong văn phòng, phóng to thu nhỏ bức ảnh thiếu niên vừa gửi tới liên tục.
Thiếu niên vừa kết thúc buổi huấn luyện quân sự, làn da trắng nõn bị nắng chiếu đến ửng đỏ, nằm rúc vào chăn mềm trên giường, tấm chăn họa tiết gấu nâu nhạt ôm trong lòng, gương mặt mềm mại áp vào chăn lõm xuống một chút, không biết có phải vì quá mệt hay không, đôi mắt trong veo phủ một tầng hơi nước mỏng.
Chỉ cần nghĩ đến việc cái chăn trong lòng thiếu niên là do anh giặt, trong lòng Trì Thư Dực liền dâng lên một cảm giác hưng phấn và thỏa mãn khó nói thành lời, cứ như người được ôm vào lòng chính là anh vậy.
Trước nay Bách Châu luôn nghĩ rằng quần áo trong nhà đều do dì giúp việc giặt giũ, nhưng thực ra, chỉ có quần áo của Trì Thư Dực mới được giao cho dì. Còn tất cả đồ đạc liên quan đến Bách Châu đều do chính tay Trì Thư Dực giặt.
Trong đôi mắt nhạt màu của Trì Thư Dực thấp thoáng ý cười dịu dàng, ngón trỏ khẽ vuốt qua đôi mắt ươn ướt của thiếu niên trong tấm ảnh, chầm chậm lướt xuống.
Rõ ràng chỉ mới qua một đêm, vậy mà Trì Thư Dực lại có cảm giác như đã rất lâu rồi. Ngay cả căn hộ anh thường ở cũng đột nhiên trở nên vắng lặng.
Gần đến chạng vạng, người trong công ty đã lần lượt rời đi gần hết. Trợ lý Tiền nhìn về phía văn phòng tổng tài vẫn còn sáng đèn, trong lòng không khỏi nghi hoặc: Chẳng phải Trì tổng đã nửa tháng liên tục tan làm đúng giờ rồi sao? Nói là có người đang chờ ở nhà.
Sao dạo này lại tăng ca? Chẳng lẽ tổng tài và phu nhân cãi nhau rồi?
Ký túc xá rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức khi Bách Châu điều chỉnh hơi thở chậm lại, cậu phát hiện mình có thể cảm nhận được mọi động tĩnh nhỏ trong phòng.
Ví như Phó Lâm Nhất đang ngồi dậy từ trên giường, có vẻ như hắn ta đang nhìn cậu.
Phó Lâm Nhất bước xuống giường, hắn đi về phía cậu.
Và dừng lại bên giường của Bách Châu.
"Chị dâu." Hắn cúi đầu ghé sát tai Bách Châu, khẽ nói.
Bách Châu đỏ bừng mặt, lập tức bật dậy khỏi giường, vội đưa tay bịt miệng Phó Lâm Nhất.
"Không phải! Anh đừng gọi bậy!"
Ánh mắt đen láy của Phó Lâm Nhất rơi xuống bàn tay đang đặt trên môi mình, chẳng những không im lặng mà còn chủ động áp sát vào tay cậu: "Thật không?"
Môi hắn khô nóng, ma sát trên lòng bàn tay trắng trẻo của Bách Châu, như thể đang trêu ghẹo đầy mập mờ. Cảm giác ngưa ngứa khiến Bách Châu bất giác rụt tay lại, nhưng lại bị hắn nắm lấy kéo về.
"Tất, tất nhiên rồi!"
Phó Lâm Nhất không đáp lời, chỉ đưa mắt nhìn khung trò chuyện trên giường của Bách Châu, màn hình vẫn chưa tắt.
Lịch sử luôn có xu hướng lặp lại một cách kinh ngạc.
"Em ngoan lắm."
Giọng trầm thấp của hắn xuyên qua lòng bàn tay Bách Châu, khẽ khàng vang bên tai cậu, ánh mắt tối lại.
"Em thật lợi hại."
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào mắt Bách Châu, lời khen mơ hồ và cách xưng hô đầy ám muội khiến người ta không hiểu nổi.
Bách Châu cảm thấy đầu mình sắp bốc khói, thế giới này sao lại đột nhiên đảo lộn rồi?!
Chưa bàn đến việc nhân vật thụ chính bỗng gửi cho cậu mấy tin nhắn kỳ quái kia, thì đến cả người bạn cùng phòng mới quen cũng bắt đầu trở nên quái lạ!
Bách Châu sống hai đời rồi mà chưa từng gặp phải chuyện nào như vậy. Lúc này não cậu hoạt động hết công suất.
Nhất định là Phó Lâm Nhất tưởng cậu có quan hệ mờ ám với Phó Lâm Thần, sau đó phát hiện bản chất "trà xanh" không đứng đắn của cậu nên mới đến bắt gian thay anh trai!
Vậy bước tiếp theo chẳng phải là vạch mặt cậu trước mặt Phó Lâm Thần, để hắn càng thêm quyết tâm cứu lấy Trì Thư Dực sao?!
Tuy trong nguyên tác không có đoạn này, nhưng dù sao cậu cũng không phải nguyên chủ, tạo ra hiệu ứng cánh bướm cũng không lạ. May là cốt truyện chính vẫn chưa chệch hướng.
Sau khi tự lý giải hợp lý xong, Bách Châu bừng tỉnh đại ngộ, cả người thả lỏng hơn hẳn, nhìn Phó Lâm Nhất cũng thấy thuận mắt hơn nhiều. Làm cậu hoảng sợ nửa ngày, hóa ra là đồng minh.
Bách Châu nhướn mày nở nụ cười tự tin: "Đúng vậy, em chính là lợi hại như vậy đấy."
Mau đi vạch trần tôi với anh trai anh đi.
Người đàn ông bật cười khe khẽ, như bị nụ cười kiêu ngạo của thiếu niên làm cho chói mắt, chớp mắt hỏi: "Vậy tôi có thể thêm một chân không?"
Bách Châu ngơ ngác nhìn hắn: "Thêm cái gì cơ?"
Phó Lâm Nhất kéo tay Bách Châu đang che miệng hắn xuống, đặt lên mặt mình, khẽ dụi dụi như làm nũng. Nhưng ánh mắt lại ngày càng nóng bỏng, lóe lên tia hưng phấn: "Cậu lợi hại như vậy, chắc là tóm gọn tôi cũng dễ dàng thôi nhỉ?"
Bách Châu: ?
Ngay lúc Bách Châu định quay sang khoe với hệ thống rằng Trì Thư Dực đúng là vừa đẹp người vừa tốt bụng thì điện thoại bỗng hiện lên hai tin nhắn.
Phó Lâm Nhất: [Cậu thích anh tôi à?]
Phó Lâm Nhất: [Tôi nên gọi cậu là chị dâu hả?]
Cùng lúc đó, Trì Thư Dực, người vừa bị đứng hình cũng gửi tin nhắn tới.
Trì Thư Dực: [Bảo bối ngoan quá.]
Trì Thư Dực ngồi trong văn phòng, phóng to thu nhỏ bức ảnh thiếu niên vừa gửi tới liên tục.
Thiếu niên vừa kết thúc buổi huấn luyện quân sự, làn da trắng nõn bị nắng chiếu đến ửng đỏ, nằm rúc vào chăn mềm trên giường, tấm chăn họa tiết gấu nâu nhạt ôm trong lòng, gương mặt mềm mại áp vào chăn lõm xuống một chút, không biết có phải vì quá mệt hay không, đôi mắt trong veo phủ một tầng hơi nước mỏng.
Trước nay Bách Châu luôn nghĩ rằng quần áo trong nhà đều do dì giúp việc giặt giũ, nhưng thực ra, chỉ có quần áo của Trì Thư Dực mới được giao cho dì. Còn tất cả đồ đạc liên quan đến Bách Châu đều do chính tay Trì Thư Dực giặt.
Trong đôi mắt nhạt màu của Trì Thư Dực thấp thoáng ý cười dịu dàng, ngón trỏ khẽ vuốt qua đôi mắt ươn ướt của thiếu niên trong tấm ảnh, chầm chậm lướt xuống.
Rõ ràng chỉ mới qua một đêm, vậy mà Trì Thư Dực lại có cảm giác như đã rất lâu rồi. Ngay cả căn hộ anh thường ở cũng đột nhiên trở nên vắng lặng.
Gần đến chạng vạng, người trong công ty đã lần lượt rời đi gần hết. Trợ lý Tiền nhìn về phía văn phòng tổng tài vẫn còn sáng đèn, trong lòng không khỏi nghi hoặc: Chẳng phải Trì tổng đã nửa tháng liên tục tan làm đúng giờ rồi sao? Nói là có người đang chờ ở nhà.
Ký túc xá rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức khi Bách Châu điều chỉnh hơi thở chậm lại, cậu phát hiện mình có thể cảm nhận được mọi động tĩnh nhỏ trong phòng.
Ví như Phó Lâm Nhất đang ngồi dậy từ trên giường, có vẻ như hắn ta đang nhìn cậu.
Phó Lâm Nhất bước xuống giường, hắn đi về phía cậu.
Và dừng lại bên giường của Bách Châu.
"Chị dâu." Hắn cúi đầu ghé sát tai Bách Châu, khẽ nói.
Bách Châu đỏ bừng mặt, lập tức bật dậy khỏi giường, vội đưa tay bịt miệng Phó Lâm Nhất.
"Không phải! Anh đừng gọi bậy!"
Ánh mắt đen láy của Phó Lâm Nhất rơi xuống bàn tay đang đặt trên môi mình, chẳng những không im lặng mà còn chủ động áp sát vào tay cậu: "Thật không?"
Môi hắn khô nóng, ma sát trên lòng bàn tay trắng trẻo của Bách Châu, như thể đang trêu ghẹo đầy mập mờ. Cảm giác ngưa ngứa khiến Bách Châu bất giác rụt tay lại, nhưng lại bị hắn nắm lấy kéo về.
Phó Lâm Nhất không đáp lời, chỉ đưa mắt nhìn khung trò chuyện trên giường của Bách Châu, màn hình vẫn chưa tắt.
Lịch sử luôn có xu hướng lặp lại một cách kinh ngạc.
"Em ngoan lắm."
Giọng trầm thấp của hắn xuyên qua lòng bàn tay Bách Châu, khẽ khàng vang bên tai cậu, ánh mắt tối lại.
"Em thật lợi hại."
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào mắt Bách Châu, lời khen mơ hồ và cách xưng hô đầy ám muội khiến người ta không hiểu nổi.
Bách Châu cảm thấy đầu mình sắp bốc khói, thế giới này sao lại đột nhiên đảo lộn rồi?!
Chưa bàn đến việc nhân vật thụ chính bỗng gửi cho cậu mấy tin nhắn kỳ quái kia, thì đến cả người bạn cùng phòng mới quen cũng bắt đầu trở nên quái lạ!
Bách Châu sống hai đời rồi mà chưa từng gặp phải chuyện nào như vậy. Lúc này não cậu hoạt động hết công suất.
Nhất định là Phó Lâm Nhất tưởng cậu có quan hệ mờ ám với Phó Lâm Thần, sau đó phát hiện bản chất "trà xanh" không đứng đắn của cậu nên mới đến bắt gian thay anh trai!
Vậy bước tiếp theo chẳng phải là vạch mặt cậu trước mặt Phó Lâm Thần, để hắn càng thêm quyết tâm cứu lấy Trì Thư Dực sao?!
Tuy trong nguyên tác không có đoạn này, nhưng dù sao cậu cũng không phải nguyên chủ, tạo ra hiệu ứng cánh bướm cũng không lạ. May là cốt truyện chính vẫn chưa chệch hướng.
Sau khi tự lý giải hợp lý xong, Bách Châu bừng tỉnh đại ngộ, cả người thả lỏng hơn hẳn, nhìn Phó Lâm Nhất cũng thấy thuận mắt hơn nhiều. Làm cậu hoảng sợ nửa ngày, hóa ra là đồng minh.
Bách Châu nhướn mày nở nụ cười tự tin: "Đúng vậy, em chính là lợi hại như vậy đấy."
Mau đi vạch trần tôi với anh trai anh đi.
Người đàn ông bật cười khe khẽ, như bị nụ cười kiêu ngạo của thiếu niên làm cho chói mắt, chớp mắt hỏi: "Vậy tôi có thể thêm một chân không?"
Bách Châu ngơ ngác nhìn hắn: "Thêm cái gì cơ?"
Phó Lâm Nhất kéo tay Bách Châu đang che miệng hắn xuống, đặt lên mặt mình, khẽ dụi dụi như làm nũng. Nhưng ánh mắt lại ngày càng nóng bỏng, lóe lên tia hưng phấn: "Cậu lợi hại như vậy, chắc là tóm gọn tôi cũng dễ dàng thôi nhỉ?"
Bách Châu: ?
4
0
2 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
