TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Thế giới 1 - Chương 17: Trà xanh nhà quê

Anh ta đã ngứa ngáy tay chân khi thấy Bách Châu thoa kem một lúc lâu như vậy.

Bách Châu bóp một cục kem chống nắng lên tay Đường Minh Viễn, rồi bỗng cảm thấy sau lưng có ánh mắt đang nhìn chằm chằm, liền quay đầu lại.

"Phó ca cũng dùng chứ?"

Phó Lâm Nhất không nói đồng ý cũng chẳng từ chối, chỉ lặng lẽ bước tới ngồi xổm xuống trước mặt Bách Châu.

Bách Châu đưa tuýp kem về phía trước, nhưng người đàn ông vẫn không có phản ứng, đôi mắt đen sâu thẳm chỉ nhìn cậu chằm chằm.

Cậu đành bóp ra một ít, thử chấm nhẹ lên má đối phương.

Ánh mắt Phó Lâm Nhất lập tức trầm xuống, lông mày cụp lại, yết hầu khẽ lăn: "Giúp tôi đi."

Bách Châu đoán chắc đại thiếu gia chưa từng dùng mấy thứ này, nên cũng làm giống như trên mặt mình: Chấm năm điểm lên má trái, má phải, mũi, trán và cằm.

Đường Minh Viễn nhìn tuýp kem trong tay mình bỗng cảm thấy... chẳng còn thơm tí nào. Phó Lâm Nhất thật biết cách giành điểm!

Anh ta cũng muốn được Bách Châu thoa kem cho mà!

Người đàn ông ngoan ngoãn để mặc Bách Châu thao tác, ánh mắt cụp xuống, Bách Châu nhẹ nhàng thoa đều kem. Rõ ràng là kem màu trắng, vậy mà mặt hắn càng lúc càng đỏ.

Lẽ nào mình mạnh tay quá?

"Xong rồi, anh tự vỗ nhẹ là được." Bách Châu đậy nắp kem, hoàn thành nhiệm vụ.

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích.

"Cái này... cũng cần em giúp à?" Bách Châu hơi do dự hỏi.

"Ừ."

Thật là lười đến hết thuốc chữa, đúng là lần đầu tiên Phó Lâm Nhất thể hiện dáng vẻ thiếu gia. Quả nhiên, nhà giàu ai cũng lười cả.

Bách Châu thử đưa tay vỗ nhẹ hai cái, mặt người kia lại đỏ thêm, da dẻ này đúng là mịn thật... Cậu thầm cảm thán rồi nhẹ tay hơn chút nữa.

"Lực như này được chưa? Có đau không?"

"Không, có thể mạnh hơn chút." Giọng Phó Lâm Nhất khàn khàn, hơi thở phả lên đầu gối Bách Châu khiến cậu thấy nóng bừng.

Cái kiểu "sĩ diện chết người" này là sao chứ? Mặt đã đỏ rực rồi còn muốn người ta vỗ mạnh, Bách Châu âm thầm oán than.

Thế nhưng khi ra tay, cậu vẫn không kiềm được mà đánh thêm mấy cái cho hả giận, "bốp bốp" hai cái vang dội, quả nhiên người đàn ông kia không chịu nổi nữa, bật người dậy rồi quay đầu bỏ đi thẳng.

Ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có, Bách Châu ngồi nguyên tại chỗ lắc lư đôi chân, hừ một tiếng tỏ vẻ không phục, rõ ràng là hắn ta bảo cậu ra tay mạnh, giờ giận rồi lại không phải lỗi của cậu.

Đường Minh Viễn chứng kiến toàn bộ quá trình: "..."

Trần Phong vừa đánh răng rửa mặt xong bước ra thì đυ.ng ngay Phó Lâm Nhất bước vội tới, dường như đối phương chẳng nhìn thấy cậu ta, lướt qua rồi lập tức bước vào nhà vệ sinh khóa trái cửa lại.

Trần Phong hơi khó hiểu quay sang nhìn Bách Châu, lại thấy thiếu niên đang ngồi trên ghế thay đồ một cách tự nhiên, làn da trắng mịn không chút tì vết, lưng quay về phía cậu ta lộ ra vòng eo mảnh khảnh, khung xương gầy yếu như cánh bướm sắp tung bay khiến người ta không thể rời mắt. Đặc biệt là nốt ruồi đỏ nhỏ nơi thắt lưng càng khiến người khác khó mà không để ý.

Nốt ruồi đỏ rực nằm ngay giữa eo và phần thân dưới, khiến người ta dễ dàng liên tưởng linh tinh.

Trần Phong bỗng thấy thiếu niên này quả thật cần được chăm sóc cẩn thận. Nhưng ngay giây sau đó lại bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, hừ lạnh một tiếng rồi quay đi trải giường thay đồ.

Còn Đường Minh Viễn, người ngồi đối diện Bách Châu, hai tai đỏ ửng như muốn nhỏ máu, đến cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Ký túc xá nam sinh bình thường đến thay đồ hay trần trụi sau khi tắm bước ra đều chẳng có gì to tát.

Tại sao anh ta lại phản ứng quá mức như thế? Có lẽ vì anh ta là một tên gay ngầm chăng?

Đường Minh Viễn cúi đầu, đột nhiên nghĩ đến người đang ở trong phòng vệ sinh kia, bỗng thấy được an ủi phần nào. Nếu để người ấy thấy cảnh vừa rồi, e là sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy mất.

So với người ta thì anh ta đã rất kiên cường rồi.

Huấn luyện quân sự cả một ngày dài, dù có bôi kem chống nắng thì mặt Bách Châu cũng bị cháy nắng đến đỏ ửng, vừa về đến ký túc xá đã ngã uỵch xuống giường không muốn nhúc nhích.

Tại sao đến tiểu thế giới làm nhiệm vụ mà cũng phải khổ thế này chứ!

Bữa tối là do Đường Minh Viễn xung phong đi lấy, Bách Châu quyết định ngày mai phải dậy sớm hơn để đi mua cơm cho mọi người.

Trần Phong vì không bôi chống nắng nên mặt bị cháy đến tím bầm, đã tới phòng y tế rồi, trong ký túc xá chỉ còn lại Bách Châu và Phó Lâm Nhất.

Bách Châu nằm sấp trên giường, như thường lệ trả lời tin nhắn chào hỏi hàng ngày của Trì Thư Dực.

Trì Thư Dực: [Bôi chống nắng chưa? Hôm nay có mệt không?]

Bách Châu: [Có bôi rồi, mệt muốn chết. (mèo xỉu).]

Trì Thư Dực: [Có bị cháy nắng không? Muốn ăn gì? Có cần anh mang tới không?]

Bách Châu: [Chỉ hơi đỏ thôi, không cần đâu, bạn cùng phòng em đi lấy cơm rồi.]

Trì Thư Dực: [Bị đỏ rồi à? Chụp cho anh xem thử nghiêm trọng không?]

Bách Châu nằm sấp trên giường, mở camera ra chụp một góc nghiêng khuôn mặt rồi gửi qua.

Bách Châu: [(hình ảnh).]

Bách Châu: [Cũng ổn thôi, may mà em mang theo kem chống nắng! (chống nạnh).]

4

0

2 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.