0 chữ
Chương 16
Thế giới 1 - Chương 16: Trà xanh nhà quê
"Con gái nhà ai mà có thể khiến Phó tổng của tụi này say như điếu đổ vậy chứ?" Triệu Lập Bân đẩy nhẹ tay Phó Lâm Thần, tò mò ghé sát hỏi.
Trịnh Đông phụ họa: "Đúng đúng, nói đi nào, để tụi này góp ý kiến cho, đông người nghĩ vẫn hơn chứ!"
Phó Lâm Thần ngước mắt, có chút ngập ngừng nhìn hai người, rồi thử thăm dò: "Các cậu có cách nào theo đuổi người ta hiệu quả không?"
"Ôi giời, chuyện đó thì thiếu gì!"
Hai mắt Triệu Lập Bân và Trịnh Đông lập tức sáng bừng, không ngờ lại có ngày Phó Lâm Thần phải nhờ vả bọn họ, đúng là cây sắt nở hoa, cô gái lớn lần đầu lên kiệu!
"Hiện giờ là tình hình thế nào? Kể kỹ cho bọn này nghe thử."
"Hiện tại, tôi và em ấy chỉ mới gặp nhau lần thứ hai, đang giữ mối quan hệ kiểu "anh trai bạn cùng phòng". Em ấy còn có một người "anh trai hàng xóm thanh mai trúc mã" kiểu trà xanh, là một đối thủ rất đáng gờm."
Khi nhắc đến Trì Thư Dực, ánh mắt Phó Lâm Thần thoáng hiện vẻ khó chịu.
Trịnh Đông khó nói thành lời, cất giọng: "Không phải tôi nói cậu đâu, nhưng mà..."
Phó Lâm Thần cau mày nhìn sang: "Biết ngay là mấy người chẳng giúp được gì."
"! Sao lại thế?! Cậu nghe tôi đi! Là thế này..."
...
Bên kia, Bách Châu cứ tưởng chuyện ở căng tin nếu Phó Lâm Nhất không nhắc đến thì coi như xong rồi, ai ngờ vẫn còn phần sau.
Hôm sau phải huấn luyện quân sự nên Bách Châu dậy rất sớm, không ngờ ngoài Trần Phong ra thì mấy người còn lại trong phòng đều đã thức cả.
Khó khăn lắm Bách Châu mới rời khỏi chiếc chăn ấm, vỗ vỗ lên ván giường rồi nói lời chào buổi sáng với chiếc giường yêu quý nhất của mình.
Đường Minh Viễn thấy Bách Châu tỉnh dậy liền lấy phần bữa sáng mới mua, đặt lên bàn của cậu.
"Tiểu Phó mua đấy."
Thật ra Đường Minh Viễn nghĩ Bách Châu sẽ dậy muộn, nên anh ta cố tình dậy sớm để mua bữa sáng giúp cậu, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Phó Lâm Nhất bên giường đối diện đã mặc xong quần áo.
Không thể tranh nổi.
Bách Châu gấp gọn chăn rồi leo xuống giường, ngó quanh không thấy Phó Lâm Nhất đâu: "Phó ca đâu rồi?"
"Đi lấy nước rồi."
Bách Châu gật đầu, dụi dụi mắt đi về phía phòng rửa mặt, trong đầu nghĩ lát nữa mình cũng nên đi lấy chút nước mang theo, huấn luyện quân sự nguyên ngày chắc chắn sẽ tốn nhiều nước.
Nghĩ đến đây, cậu thở dài thật sâu.
Không ngờ đã năm ba rồi mà còn phải chịu huấn luyện quân sự một lần nữa.
Điều hòa chạy cả đêm vẫn chưa tắt, cộng thêm nhiệt độ sáng sớm ở Kinh thành chênh lệch lớn, khiến căn phòng rửa mặt lúc này trở nên mát lạnh.
Cái lạnh không buốt nhưng lẩn khuất trong từng đợt khí nhẹ khiến Bách Châu càng thêm lưu luyến chiếc giường bé nhỏ thân yêu. Mắt nhắm mắt mở, cậu vừa đánh răng vừa lẩm bẩm, xoay trái ba vòng, phải ba vòng, lên xuống lên xuống...
Ục ục ục, Bách Châu súc miệng xong mới mở mắt, không biết từ lúc nào trong gương đã xuất hiện thêm một bóng người.
Phó Lâm Nhất dựa vào khung cửa không biết đã đứng đó bao lâu, thấy cậu mở mắt cũng không nói gì, chỉ bước tới, đứng cạnh cậu rồi mở vòi nước rửa tay.
Bách Châu vừa súc miệng xong, còn cầm nguyên bàn chải trong tay, mặt vẫn đỏ hây hây do mới thức dậy. Dáng vẻ tự nhiên của người đàn ông bên cạnh phản chiếu trong gương, trông chẳng khác gì hai người sống chung đã lâu.
Phó Lâm Nhất rửa tay xong cũng không rời đi ngay, mà đứng yên nhìn Bách Châu rửa sạch bàn chải rồi đặt lên giá, chờ cậu rửa mặt xong mới cùng cậu bước ra ngoài.
Bách Châu: ?
Sau khi lau khô mặt, Bách Châu quay đi tìm bình nước của mình, không ngờ đã có người đổ đầy nước và đặt lên bàn sẵn rồi.
Bách Châu nghi hoặc quay sang nhìn Phó Lâm Nhất, người kia chỉ nghiêng đầu, không nói một lời.
Chẳng lẽ hắn ta thật sự xem lời Phó Lâm Thần dặn "chăm sóc cậu" là chuyện nghiêm túc?
Đường Minh Viễn lại chậm một bước, chỉ có thể lặng lẽ siết chặt bình nước trong tay: Chết tiệt, lại thua rồi.
Ăn sáng xong, với kinh nghiệm đã từng huấn luyện quân sự một lần, Bách Châu liền lục từ "hộp báu vật" của mình ra một tuýp kem chống nắng.
Cậu cầm chiếc gương nhỏ soi mặt rồi cẩn thận thoa lên từng chỗ.
"Ủa? Bách Châu ngày nào cũng dậy sớm để trang điểm à? Giỏi ghê đó, không như tôi, sáng chỉ rửa mặt rồi là xong chuyện."
Trần Phong vừa thức dậy đã thấy cảnh Bách Châu cầm gương nhỏ chấm chấm thoa thoa, miệng nở nụ cười như đã hiểu ra điều gì.
Bảo sao gương mặt lại đẹp đến thế, hôm qua nhìn mà cậu ta còn ngẩn người, thì ra là ngày nào cũng âm thầm bỏ công chăm chút.
"Không phải đâu, cái này là kem chống nắng, huấn luyện nguyên ngày rất dễ bị cháy nắng, các cậu có muốn dùng không?" Bách Châu vừa vỗ nhẹ lên má mình vừa ngẩng đầu hỏi.
Lần trước huấn luyện cậu không bôi gì nên mặt kết quả là bị cháy nắng, không những đỏ mà còn bong tróc, đau vô cùng.
Sau đó, may mà có đàn chị cùng ngành mang thuốc mỡ và mặt nạ đến giúp đỡ.
"Thôi khỏi, da tôi khá nhạy cảm, chưa từng dùng mấy loại mỹ phẩm này." Trần Phong cười nhẹ, xua tay từ chối.
"Không sao, tôi da dày thịt béo, bôi chút chắc không sao đâu." Đường Minh Viễn tranh thủ lôi ghế qua ngồi cạnh Bách Châu.
Trịnh Đông phụ họa: "Đúng đúng, nói đi nào, để tụi này góp ý kiến cho, đông người nghĩ vẫn hơn chứ!"
Phó Lâm Thần ngước mắt, có chút ngập ngừng nhìn hai người, rồi thử thăm dò: "Các cậu có cách nào theo đuổi người ta hiệu quả không?"
"Ôi giời, chuyện đó thì thiếu gì!"
Hai mắt Triệu Lập Bân và Trịnh Đông lập tức sáng bừng, không ngờ lại có ngày Phó Lâm Thần phải nhờ vả bọn họ, đúng là cây sắt nở hoa, cô gái lớn lần đầu lên kiệu!
"Hiện giờ là tình hình thế nào? Kể kỹ cho bọn này nghe thử."
"Hiện tại, tôi và em ấy chỉ mới gặp nhau lần thứ hai, đang giữ mối quan hệ kiểu "anh trai bạn cùng phòng". Em ấy còn có một người "anh trai hàng xóm thanh mai trúc mã" kiểu trà xanh, là một đối thủ rất đáng gờm."
Trịnh Đông khó nói thành lời, cất giọng: "Không phải tôi nói cậu đâu, nhưng mà..."
Phó Lâm Thần cau mày nhìn sang: "Biết ngay là mấy người chẳng giúp được gì."
"! Sao lại thế?! Cậu nghe tôi đi! Là thế này..."
...
Bên kia, Bách Châu cứ tưởng chuyện ở căng tin nếu Phó Lâm Nhất không nhắc đến thì coi như xong rồi, ai ngờ vẫn còn phần sau.
Hôm sau phải huấn luyện quân sự nên Bách Châu dậy rất sớm, không ngờ ngoài Trần Phong ra thì mấy người còn lại trong phòng đều đã thức cả.
Khó khăn lắm Bách Châu mới rời khỏi chiếc chăn ấm, vỗ vỗ lên ván giường rồi nói lời chào buổi sáng với chiếc giường yêu quý nhất của mình.
Đường Minh Viễn thấy Bách Châu tỉnh dậy liền lấy phần bữa sáng mới mua, đặt lên bàn của cậu.
Thật ra Đường Minh Viễn nghĩ Bách Châu sẽ dậy muộn, nên anh ta cố tình dậy sớm để mua bữa sáng giúp cậu, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Phó Lâm Nhất bên giường đối diện đã mặc xong quần áo.
Không thể tranh nổi.
Bách Châu gấp gọn chăn rồi leo xuống giường, ngó quanh không thấy Phó Lâm Nhất đâu: "Phó ca đâu rồi?"
"Đi lấy nước rồi."
Bách Châu gật đầu, dụi dụi mắt đi về phía phòng rửa mặt, trong đầu nghĩ lát nữa mình cũng nên đi lấy chút nước mang theo, huấn luyện quân sự nguyên ngày chắc chắn sẽ tốn nhiều nước.
Nghĩ đến đây, cậu thở dài thật sâu.
Không ngờ đã năm ba rồi mà còn phải chịu huấn luyện quân sự một lần nữa.
Điều hòa chạy cả đêm vẫn chưa tắt, cộng thêm nhiệt độ sáng sớm ở Kinh thành chênh lệch lớn, khiến căn phòng rửa mặt lúc này trở nên mát lạnh.
Ục ục ục, Bách Châu súc miệng xong mới mở mắt, không biết từ lúc nào trong gương đã xuất hiện thêm một bóng người.
Phó Lâm Nhất dựa vào khung cửa không biết đã đứng đó bao lâu, thấy cậu mở mắt cũng không nói gì, chỉ bước tới, đứng cạnh cậu rồi mở vòi nước rửa tay.
Bách Châu vừa súc miệng xong, còn cầm nguyên bàn chải trong tay, mặt vẫn đỏ hây hây do mới thức dậy. Dáng vẻ tự nhiên của người đàn ông bên cạnh phản chiếu trong gương, trông chẳng khác gì hai người sống chung đã lâu.
Phó Lâm Nhất rửa tay xong cũng không rời đi ngay, mà đứng yên nhìn Bách Châu rửa sạch bàn chải rồi đặt lên giá, chờ cậu rửa mặt xong mới cùng cậu bước ra ngoài.
Bách Châu: ?
Sau khi lau khô mặt, Bách Châu quay đi tìm bình nước của mình, không ngờ đã có người đổ đầy nước và đặt lên bàn sẵn rồi.
Bách Châu nghi hoặc quay sang nhìn Phó Lâm Nhất, người kia chỉ nghiêng đầu, không nói một lời.
Chẳng lẽ hắn ta thật sự xem lời Phó Lâm Thần dặn "chăm sóc cậu" là chuyện nghiêm túc?
Đường Minh Viễn lại chậm một bước, chỉ có thể lặng lẽ siết chặt bình nước trong tay: Chết tiệt, lại thua rồi.
Ăn sáng xong, với kinh nghiệm đã từng huấn luyện quân sự một lần, Bách Châu liền lục từ "hộp báu vật" của mình ra một tuýp kem chống nắng.
Cậu cầm chiếc gương nhỏ soi mặt rồi cẩn thận thoa lên từng chỗ.
"Ủa? Bách Châu ngày nào cũng dậy sớm để trang điểm à? Giỏi ghê đó, không như tôi, sáng chỉ rửa mặt rồi là xong chuyện."
Trần Phong vừa thức dậy đã thấy cảnh Bách Châu cầm gương nhỏ chấm chấm thoa thoa, miệng nở nụ cười như đã hiểu ra điều gì.
Bảo sao gương mặt lại đẹp đến thế, hôm qua nhìn mà cậu ta còn ngẩn người, thì ra là ngày nào cũng âm thầm bỏ công chăm chút.
"Không phải đâu, cái này là kem chống nắng, huấn luyện nguyên ngày rất dễ bị cháy nắng, các cậu có muốn dùng không?" Bách Châu vừa vỗ nhẹ lên má mình vừa ngẩng đầu hỏi.
Lần trước huấn luyện cậu không bôi gì nên mặt kết quả là bị cháy nắng, không những đỏ mà còn bong tróc, đau vô cùng.
Sau đó, may mà có đàn chị cùng ngành mang thuốc mỡ và mặt nạ đến giúp đỡ.
"Thôi khỏi, da tôi khá nhạy cảm, chưa từng dùng mấy loại mỹ phẩm này." Trần Phong cười nhẹ, xua tay từ chối.
"Không sao, tôi da dày thịt béo, bôi chút chắc không sao đâu." Đường Minh Viễn tranh thủ lôi ghế qua ngồi cạnh Bách Châu.
3
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
