0 chữ
Chương 15
Thế giới 1 - Chương 15: Trà xanh nhà quê
Phó Lâm Nhất chẳng buồn để ý, quay đầu kéo Bách Châu đang sắp ngã khỏi bàn dậy.
Bách Châu vẫn còn đang say mê "ăn dưa", không ngờ chính mình lại bị lôi xuống chiến trường.
"Đi thôi, ăn cơm nào."
"Hử? Ai? Em á?" Bách Châu ngơ ngác, bị Phó Lâm Nhất lôi ra khỏi bàn mà chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.
"Không phải ban nãy cậu nói đói à?"
Bách Châu đang mải ăn dưa: Có chuyện đó thật á?
"Ê ê ê! Đợi với! Tôi đi nữa!" Đường Minh Viễn vội đặt gói khoai ăn dở lên bàn riêng của mình, cuống quýt đứng dậy.
Mắt Trần Phong đỏ hoe, như một con mèo bị bỏ rơi mà mãi chẳng ai đến an ủi, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Cậu ta đẹp trai, gia thế tốt, đi đến đâu cũng được mọi người nâng niu chiều chuộng, vậy mà Phó Lâm Nhất đã phũ như thế cũng đành. Hai người dân thường kia cũng mù hết rồi sao?
"Chưa kịp giới thiệu với mọi người, tôi tên là Trần Phong, từ nhỏ lớn lên cùng Lâm Nhất. Mấy năm gần đây đi du học, nên mới không gặp lại."
Trần Phong sụt sịt, gắng gượng cười gượng gạo.
"Tôi là Đường Minh Viễn, đây là Bách Châu."
Bách Châu thò đầu ra, nhẹ nhàng vẫy tay.
"Chào mọi người nhé." Trần Phong cười nhẹ, dáng vẻ dịu dàng.
Khi cười, Trần Phong có vài phần giống Trì Thư Dực, nhưng rõ ràng Trì Thư Dực tinh tế và cuốn hút hơn nhiều.
Mọi người đều ở chung một ký túc xá, Đường Minh Viễn không muốn ngay ngày đầu đã khiến quan hệ trở nên căng thẳng, nên chủ động hỏi: "Muốn đi ăn cơm ở nhà ăn cùng bọn tôi không?"
Trần Phong được mời thì sắc mặt cũng dịu đi đôi chút: "Không cần đâu, lát nữa có dì trong nhà mang cơm đến cho tôi. Lâm Nhất, cậu có muốn ăn cùng không? Hồi nhỏ chúng ta..."
"Tôi sẽ báo cảnh sát đấy." Ánh mắt Phó Lâm Nhất trầm xuống, giọng lạnh như băng.
Thấy chiến sự sắp bùng nổ lần nữa, Bách Châu theo phản xạ tự nhiên muốn bước về phía người bạn ăn dưa cùng mình là Đường Minh Viễn, nhưng lại bị Phó Lâm Nhất kéo tay giữ lại.
Trần Phong thấy vậy thì lần đầu tiên liếc nhìn cậu "thường dân" này một cái, chưa kịp nói gì thì Phó Lâm Nhất đã kéo Bách Châu ra ngoài.
"Quần áo huấn luyện quân sự của cậu bọn tôi đã lấy giúp rồi, để trên giường cậu đấy." Đường Minh Viễn cũng không muốn can dự quá sâu, nói xong câu đó thì cũng rời khỏi phòng.
Mọi người vừa đi khỏi, Trần Phong tức đến mức dậm chân, vứt mạnh vali xuống đất.
Nếu không phải cha bắt cậu ta phải lấy lòng Phó Lâm Nhất, thì cậu ta đã chẳng thèm sống chung với đám thường dân này!
...
Nhà ăn đông nghịt người, hai người họ xếp hàng phía sau, cách Đường Minh Viễn một đoạn khá xa.
Bách Châu vừa đi theo sau Phó Lâm Nhất vừa trả lời từng tin nhắn mà Trì Thư Dực gửi tới.
Ngoài ra còn có một liên hệ mới, là Phó Lâm Thần.
Vừa mới kết bạn, tin nhắn liền gửi tới dồn dập. Bách Châu vừa trả lời xong thì bên kia lập tức im bặt, chỉ thấy hiện lên dòng chữ "đang nhập..."
Bên tai hình như Phó Lâm Nhất đã nói gì đó với cậu, nhưng vì đông người quá ồn ào nên cậu không nghe rõ, ngẩng đầu lên mờ mịt hỏi: "Hửm?"
Đôi mắt sáng trong veo của thiếu niên mang theo chút ngơ ngác, chỉ một âm tiết đơn giản cũng khiến người ta muốn suy ngẫm nhiều lần. Phó Lâm Nhất thu lại ánh nhìn, né tránh đôi mắt xinh đẹp ấy.
Hắn nghiêng người cúi xuống, ghé sát tai Bách Châu, hơi thở ấm nóng phả lên vành tai hồng nhạt của cậu, khẽ nói: "Tôi thật sự không có bất cứ quan hệ gì với cậu ta."
Vừa nói dứt lời, ánh mắt hắn lại vô tình lướt qua màn hình điện thoại Bách Châu, nơi hiển thị đoạn tin nhắn mới nhất từ anh trai mình, liền đọc thành tiếng: "Hôm đó em nắm tay tôi, còn bóp nhẹ nữa, là có ý gì?"
Tay đang cầm điện thoại của Bách Châu run lên, cậu vội tắt màn hình, úp điện thoại ra sau lưng. Gương mặt trắng trẻo thoáng cái đỏ rực như lửa thiêu, không gì khiến người ta "xã hội chết" hơn thế nữa, cậu nghĩ.
"Thì... cái đó..."
Giờ phải giải thích với bạn cùng phòng thế nào đây? Là tôi từng câu anh trai cậu, và... vẫn chưa định từ bỏ ư?
May sao hàng người phía trước di chuyển lên vài bước, Phó Lâm Nhất cũng không gặng hỏi thêm, chỉ nghiêng đầu liếc cậu một cái rồi lặng lẽ theo dòng người tiến về phía trước.
Bách Châu thở phào, theo sau hắn lấy cơm. Mấy tin nhắn của Phó Lâm Thần cũng bị cậu xấu hổ mà xóa sạch không để lại dấu vết.
Trong nguyên tác, công chính chủ động bày kế để thụ chính vô tình bắt gặp cảnh nguyên chủ ve vãn mình, lại còn xúi nguyên chủ nói xấu thụ.
Với nhiệm vụ số 3 lần này, Bách Châu chỉ cần đợi đúng thời điểm kịch bản diễn ra, để Phó Lâm Thần tự tạo hố cho mình, bản thân cậu không cần làm gì thêm thì tốt hơn.
Bên kia màn hình, Phó Lâm Thần mím chặt môi, lần thứ 12 mở hộp thoại lên, vẫn không có tin nhắn nào đáp lại.
"Phó tổng của chúng ta hôm nay làm sao thế? Phải là thương vụ lớn cỡ nào mới khiến cậu ôm khư khư cái điện thoại cả buổi, trông như mắc phải tương tư ấy."
"Không chừng là thật sự đang tương tư đấy ha ha ha..."
Triệu Lập Bân và Trịnh Đông liếc nhìn nhau, cùng bật cười trêu ghẹo.
Phó Lâm Thần cụp mắt, im lặng nhấp rượu, không đáp.
Bách Châu vẫn còn đang say mê "ăn dưa", không ngờ chính mình lại bị lôi xuống chiến trường.
"Đi thôi, ăn cơm nào."
"Hử? Ai? Em á?" Bách Châu ngơ ngác, bị Phó Lâm Nhất lôi ra khỏi bàn mà chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.
"Không phải ban nãy cậu nói đói à?"
Bách Châu đang mải ăn dưa: Có chuyện đó thật á?
"Ê ê ê! Đợi với! Tôi đi nữa!" Đường Minh Viễn vội đặt gói khoai ăn dở lên bàn riêng của mình, cuống quýt đứng dậy.
Mắt Trần Phong đỏ hoe, như một con mèo bị bỏ rơi mà mãi chẳng ai đến an ủi, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Cậu ta đẹp trai, gia thế tốt, đi đến đâu cũng được mọi người nâng niu chiều chuộng, vậy mà Phó Lâm Nhất đã phũ như thế cũng đành. Hai người dân thường kia cũng mù hết rồi sao?
Trần Phong sụt sịt, gắng gượng cười gượng gạo.
"Tôi là Đường Minh Viễn, đây là Bách Châu."
Bách Châu thò đầu ra, nhẹ nhàng vẫy tay.
"Chào mọi người nhé." Trần Phong cười nhẹ, dáng vẻ dịu dàng.
Khi cười, Trần Phong có vài phần giống Trì Thư Dực, nhưng rõ ràng Trì Thư Dực tinh tế và cuốn hút hơn nhiều.
Mọi người đều ở chung một ký túc xá, Đường Minh Viễn không muốn ngay ngày đầu đã khiến quan hệ trở nên căng thẳng, nên chủ động hỏi: "Muốn đi ăn cơm ở nhà ăn cùng bọn tôi không?"
Trần Phong được mời thì sắc mặt cũng dịu đi đôi chút: "Không cần đâu, lát nữa có dì trong nhà mang cơm đến cho tôi. Lâm Nhất, cậu có muốn ăn cùng không? Hồi nhỏ chúng ta..."
Thấy chiến sự sắp bùng nổ lần nữa, Bách Châu theo phản xạ tự nhiên muốn bước về phía người bạn ăn dưa cùng mình là Đường Minh Viễn, nhưng lại bị Phó Lâm Nhất kéo tay giữ lại.
Trần Phong thấy vậy thì lần đầu tiên liếc nhìn cậu "thường dân" này một cái, chưa kịp nói gì thì Phó Lâm Nhất đã kéo Bách Châu ra ngoài.
"Quần áo huấn luyện quân sự của cậu bọn tôi đã lấy giúp rồi, để trên giường cậu đấy." Đường Minh Viễn cũng không muốn can dự quá sâu, nói xong câu đó thì cũng rời khỏi phòng.
Mọi người vừa đi khỏi, Trần Phong tức đến mức dậm chân, vứt mạnh vali xuống đất.
Nếu không phải cha bắt cậu ta phải lấy lòng Phó Lâm Nhất, thì cậu ta đã chẳng thèm sống chung với đám thường dân này!
Nhà ăn đông nghịt người, hai người họ xếp hàng phía sau, cách Đường Minh Viễn một đoạn khá xa.
Bách Châu vừa đi theo sau Phó Lâm Nhất vừa trả lời từng tin nhắn mà Trì Thư Dực gửi tới.
Ngoài ra còn có một liên hệ mới, là Phó Lâm Thần.
Vừa mới kết bạn, tin nhắn liền gửi tới dồn dập. Bách Châu vừa trả lời xong thì bên kia lập tức im bặt, chỉ thấy hiện lên dòng chữ "đang nhập..."
Bên tai hình như Phó Lâm Nhất đã nói gì đó với cậu, nhưng vì đông người quá ồn ào nên cậu không nghe rõ, ngẩng đầu lên mờ mịt hỏi: "Hửm?"
Đôi mắt sáng trong veo của thiếu niên mang theo chút ngơ ngác, chỉ một âm tiết đơn giản cũng khiến người ta muốn suy ngẫm nhiều lần. Phó Lâm Nhất thu lại ánh nhìn, né tránh đôi mắt xinh đẹp ấy.
Hắn nghiêng người cúi xuống, ghé sát tai Bách Châu, hơi thở ấm nóng phả lên vành tai hồng nhạt của cậu, khẽ nói: "Tôi thật sự không có bất cứ quan hệ gì với cậu ta."
Vừa nói dứt lời, ánh mắt hắn lại vô tình lướt qua màn hình điện thoại Bách Châu, nơi hiển thị đoạn tin nhắn mới nhất từ anh trai mình, liền đọc thành tiếng: "Hôm đó em nắm tay tôi, còn bóp nhẹ nữa, là có ý gì?"
Tay đang cầm điện thoại của Bách Châu run lên, cậu vội tắt màn hình, úp điện thoại ra sau lưng. Gương mặt trắng trẻo thoáng cái đỏ rực như lửa thiêu, không gì khiến người ta "xã hội chết" hơn thế nữa, cậu nghĩ.
"Thì... cái đó..."
Giờ phải giải thích với bạn cùng phòng thế nào đây? Là tôi từng câu anh trai cậu, và... vẫn chưa định từ bỏ ư?
May sao hàng người phía trước di chuyển lên vài bước, Phó Lâm Nhất cũng không gặng hỏi thêm, chỉ nghiêng đầu liếc cậu một cái rồi lặng lẽ theo dòng người tiến về phía trước.
Bách Châu thở phào, theo sau hắn lấy cơm. Mấy tin nhắn của Phó Lâm Thần cũng bị cậu xấu hổ mà xóa sạch không để lại dấu vết.
Trong nguyên tác, công chính chủ động bày kế để thụ chính vô tình bắt gặp cảnh nguyên chủ ve vãn mình, lại còn xúi nguyên chủ nói xấu thụ.
Với nhiệm vụ số 3 lần này, Bách Châu chỉ cần đợi đúng thời điểm kịch bản diễn ra, để Phó Lâm Thần tự tạo hố cho mình, bản thân cậu không cần làm gì thêm thì tốt hơn.
Bên kia màn hình, Phó Lâm Thần mím chặt môi, lần thứ 12 mở hộp thoại lên, vẫn không có tin nhắn nào đáp lại.
"Phó tổng của chúng ta hôm nay làm sao thế? Phải là thương vụ lớn cỡ nào mới khiến cậu ôm khư khư cái điện thoại cả buổi, trông như mắc phải tương tư ấy."
"Không chừng là thật sự đang tương tư đấy ha ha ha..."
Triệu Lập Bân và Trịnh Đông liếc nhìn nhau, cùng bật cười trêu ghẹo.
Phó Lâm Thần cụp mắt, im lặng nhấp rượu, không đáp.
3
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
