0 chữ
Chương 14
Thế giới 1 - Chương 14: Trà xanh nhà quê
Bách Châu chớp chớp mắt, đương nhiên cậu biết chứ.
Phó Lâm Thần còn định nói gì đó nhưng lại bị Trì Thư Dực cắt lời.
"Được rồi, vậy bọn anh về trước. Cuối tuần đến đón em."
"Vâng vâng."
Hai người một trước một sau rời khỏi, trong ký túc xá lập tức yên tĩnh hẳn. Đường Minh Viễn đang ngồi vắt chân trên ghế cũng cảm thấy hô hấp dễ chịu hơn nhiều.
"Tiểu Châu, cậu với Phó tổng quen nhau từ trước à?"
"Không hẳn, chỉ là từng gặp một lần trong bữa tiệc thôi. Khi đó có người quấy rối em, là anh ấy ra tay giúp."
Vừa trả lời câu hỏi của Đường Minh Viễn, Bách Châu vừa lấy lọ dầu chống muỗi Trì Thư Dực mua cho mình từ trong balo nhỏ đặt lên bàn.
Mùa hè muỗi nhiều, mấy hôm trước Bách Châu và Trì Thư Dực đi siêu thị về thì trên chân với mắt cá chân cậu đã có vài nốt đỏ. Trước khi nhập học, Trì Thư Dực còn đặc biệt nhét mấy chai dầu và miếng dán chống muỗi vào túi cho cậu.
"Ồ ồ, nhìn hai người như kiểu..."
Đường Minh Viễn đang nói bỗng ngậm miệng lại. Hôm nay anh ta mới quen Bách Châu, nói tiếp e là hơi mạo muội. Hơn nữa, những chuyện thế này cũng không đến lượt anh ta nhận xét.
"Ủa? Tiểu Châu, cậu cũng hay bị muỗi đốt à?" Đường Minh Viễn dứt khoát đổi chủ đề.
"Ừ, mấy vết hôm trước vẫn chưa hết đây."
Bách Châu ấm ức kéo ống quần lên, chỉ vào vùng đỏ ở mắt cá chân: "Chỉ đi ra ngoài có một lúc thôi đấy."
"Không... không sao đâu, ờm... sau này cậu đi với tôi đi, tôi siêu hút muỗi luôn, để chúng nó đốt tôi cũng được." Đường Minh Viễn nhìn làn da trắng nõn in dấu vết đỏ hồng, mắt cá chân nhỏ nhắn kia mang theo cảm giác mập mờ giống như dấu hôn, nhất thời ánh mắt cũng hoảng hốt, lắp bắp đề nghị.
"Không cần đâu, em mang theo nhiều đồ lắm, chúng ta có thể dùng chung." Bách Châu vừa nói vừa đưa tay chỉ đống "trang bị" trên bàn.
"Muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"
Phó Lâm Nhất bỗng nhiên lên tiếng, ngắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
"Còn một tiếng nữa mới đến giờ họp lớp, ra ngoài đi dạo trước cũng được." Phó Lâm Nhất nghiêng đầu, cụp mắt xuống, giọng bình thản.
"Ý kiến hay đấy!" Đường Minh Viễn là người đầu tiên đứng dậy hưởng ứng.
Bách Châu nhét mấy cây bút và hai quyển vở vào balo rồi đeo lên lưng: "Dạo xong chúng ta có thể đi thẳng đến buổi họp."
Khuôn viên trường đông đúc, ba người vừa đi dạo vừa tiện đường làm quen lộ trình từ ký túc xá đến giảng đường.
Bách Châu nhận ra Phó Lâm Nhất là người rất ít nói. Suốt quãng đường phần lớn đều là cậu và Đường Minh Viễn trò chuyện, thỉnh thoảng Phó Lâm Nhất mới phụ họa đôi câu. Điều đó khá khác với hình tượng "chữ Y" hùng hổ trong nhóm chat lúc trước.
Buổi họp lớp là buổi họp toàn ngành, cố vấn chỉ nói sơ qua vài điều cần chú ý khi khai giảng và huấn luyện quân sự, rồi giao nhiệm vụ cho lớp trưởng đi nhận đồng phục quân sự.
"Phong Sa Quá Cảnh" không thấy xuất hiện trong buổi họp lớp, mãi đến tối mới xách vali tới ký túc xá.
Trần Phong đến đúng lúc Phó Lâm Nhất đang mở cửa. Có vẻ như cậu ta đã hoàn toàn quên sự lúng túng trong nhóm chat tân sinh viên, còn cười tươi bắt chuyện với Phó Lâm Nhất.
"Lâu rồi không gặp Lâm Nhất ca, anh vẫn nóng tính như xưa nhỉ. Em mới vừa về nước, chưa kịp gặp anh thì đã bị anh mắng rồi."
Nói xong còn ra vẻ u oán định khoác tay Phó Lâm Nhất, nhưng bị người kia cau mày né tránh.
"Chúng ta từng gặp nhau à?"
Trần Phong bị chất vấn cũng không tức giận, ngược lại tỏ vẻ "biết ngay là anh sẽ thế mà".
"Anh vẫn còn giận chuyện năm đó em không từ mà biệt sao?"
Trần Phong chống nạnh, thấy Phó Lâm Nhất vẫn lạnh nhạt, lại lên giọng có phần nũng nịu: "Lâm Nhất ca, đừng giận nữa mà... Em ở nước ngoài luôn cố gắng hết mình, chỉ mong sớm được quay về..."
Phó Lâm Nhất lại giống như thấy thứ gì bẩn thỉu, dứt khoát lùi lại vài bước, gương mặt đầy nghi hoặc.
"Cậu đang nói cái gì vậy?"
Đường Minh Viễn: Ký túc xá này đúng là không đơn giản tí nào.
Đường Minh Viễn kéo Bách Châu ngồi xuống bên bàn, cả hai như hai con sóc nhỏ mắt láo liên nhìn quanh. Không biết từ lúc nào Bách Châu đã lén lấy gói khoai tây chiên trong balo ra, dúi dưới bàn đưa cho Đường Minh Viễn cùng ăn.
"Rắc."
Tiếng giòn tan vang lên chói tai, lập tức thu hút sự chú ý của hai người đang đứng ở cửa. Tay Đường Minh Viễn cầm gói khoai lập tức nóng rực.
Anh ta nuốt nước bọt, cười gượng: "Ăn cùng không?"
Đồng đội bị bắn tỉa, kẻ sống sót Bách Châu lặng lẽ dịch mông rời khỏi ghế, thân người tụt xuống dưới bàn, chỉ để lại đôi mắt tròn xoe nhìn quanh như đang dò xét địa hình.
"Không cần đâu, tôi vẫn chưa quen ăn món này lắm." Trần Phong lễ phép từ chối.
Đường Minh Viễn nhún vai, nhét luôn miếng khoai vào miệng nhai rôm rốp, thầm nghĩ nếu Trần Phong mà đồng ý thật thì chắc mình cũng tiếc không muốn cho đâu.
Dù sao đây là Bách Châu cho anh ta mà.
"Lâm Nhất ca..." Trần Phong còn định nói thêm gì đó.
"Cậu mà còn gọi tôi thế nữa, tôi báo cảnh sát đấy. Đây là quấy rối tìиɧ ɖu͙©."
Phó Lâm Nhất lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt đen láy không chút cảm xúc, khiến người ta hoàn toàn không nghi ngờ độ nghiêm túc trong lời nói của hắn.
"Lâm Nhất... em..." Trần Phong cắn môi, vành mắt đỏ hoe, trông như thể vừa bị tổn thương nghiêm trọng.
Phó Lâm Thần còn định nói gì đó nhưng lại bị Trì Thư Dực cắt lời.
"Được rồi, vậy bọn anh về trước. Cuối tuần đến đón em."
"Vâng vâng."
Hai người một trước một sau rời khỏi, trong ký túc xá lập tức yên tĩnh hẳn. Đường Minh Viễn đang ngồi vắt chân trên ghế cũng cảm thấy hô hấp dễ chịu hơn nhiều.
"Tiểu Châu, cậu với Phó tổng quen nhau từ trước à?"
"Không hẳn, chỉ là từng gặp một lần trong bữa tiệc thôi. Khi đó có người quấy rối em, là anh ấy ra tay giúp."
Vừa trả lời câu hỏi của Đường Minh Viễn, Bách Châu vừa lấy lọ dầu chống muỗi Trì Thư Dực mua cho mình từ trong balo nhỏ đặt lên bàn.
Mùa hè muỗi nhiều, mấy hôm trước Bách Châu và Trì Thư Dực đi siêu thị về thì trên chân với mắt cá chân cậu đã có vài nốt đỏ. Trước khi nhập học, Trì Thư Dực còn đặc biệt nhét mấy chai dầu và miếng dán chống muỗi vào túi cho cậu.
Đường Minh Viễn đang nói bỗng ngậm miệng lại. Hôm nay anh ta mới quen Bách Châu, nói tiếp e là hơi mạo muội. Hơn nữa, những chuyện thế này cũng không đến lượt anh ta nhận xét.
"Ủa? Tiểu Châu, cậu cũng hay bị muỗi đốt à?" Đường Minh Viễn dứt khoát đổi chủ đề.
"Ừ, mấy vết hôm trước vẫn chưa hết đây."
Bách Châu ấm ức kéo ống quần lên, chỉ vào vùng đỏ ở mắt cá chân: "Chỉ đi ra ngoài có một lúc thôi đấy."
"Không... không sao đâu, ờm... sau này cậu đi với tôi đi, tôi siêu hút muỗi luôn, để chúng nó đốt tôi cũng được." Đường Minh Viễn nhìn làn da trắng nõn in dấu vết đỏ hồng, mắt cá chân nhỏ nhắn kia mang theo cảm giác mập mờ giống như dấu hôn, nhất thời ánh mắt cũng hoảng hốt, lắp bắp đề nghị.
"Không cần đâu, em mang theo nhiều đồ lắm, chúng ta có thể dùng chung." Bách Châu vừa nói vừa đưa tay chỉ đống "trang bị" trên bàn.
Phó Lâm Nhất bỗng nhiên lên tiếng, ngắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
"Còn một tiếng nữa mới đến giờ họp lớp, ra ngoài đi dạo trước cũng được." Phó Lâm Nhất nghiêng đầu, cụp mắt xuống, giọng bình thản.
"Ý kiến hay đấy!" Đường Minh Viễn là người đầu tiên đứng dậy hưởng ứng.
Bách Châu nhét mấy cây bút và hai quyển vở vào balo rồi đeo lên lưng: "Dạo xong chúng ta có thể đi thẳng đến buổi họp."
Khuôn viên trường đông đúc, ba người vừa đi dạo vừa tiện đường làm quen lộ trình từ ký túc xá đến giảng đường.
Bách Châu nhận ra Phó Lâm Nhất là người rất ít nói. Suốt quãng đường phần lớn đều là cậu và Đường Minh Viễn trò chuyện, thỉnh thoảng Phó Lâm Nhất mới phụ họa đôi câu. Điều đó khá khác với hình tượng "chữ Y" hùng hổ trong nhóm chat lúc trước.
"Phong Sa Quá Cảnh" không thấy xuất hiện trong buổi họp lớp, mãi đến tối mới xách vali tới ký túc xá.
Trần Phong đến đúng lúc Phó Lâm Nhất đang mở cửa. Có vẻ như cậu ta đã hoàn toàn quên sự lúng túng trong nhóm chat tân sinh viên, còn cười tươi bắt chuyện với Phó Lâm Nhất.
"Lâu rồi không gặp Lâm Nhất ca, anh vẫn nóng tính như xưa nhỉ. Em mới vừa về nước, chưa kịp gặp anh thì đã bị anh mắng rồi."
Nói xong còn ra vẻ u oán định khoác tay Phó Lâm Nhất, nhưng bị người kia cau mày né tránh.
"Chúng ta từng gặp nhau à?"
Trần Phong bị chất vấn cũng không tức giận, ngược lại tỏ vẻ "biết ngay là anh sẽ thế mà".
"Anh vẫn còn giận chuyện năm đó em không từ mà biệt sao?"
Trần Phong chống nạnh, thấy Phó Lâm Nhất vẫn lạnh nhạt, lại lên giọng có phần nũng nịu: "Lâm Nhất ca, đừng giận nữa mà... Em ở nước ngoài luôn cố gắng hết mình, chỉ mong sớm được quay về..."
Phó Lâm Nhất lại giống như thấy thứ gì bẩn thỉu, dứt khoát lùi lại vài bước, gương mặt đầy nghi hoặc.
"Cậu đang nói cái gì vậy?"
Đường Minh Viễn: Ký túc xá này đúng là không đơn giản tí nào.
Đường Minh Viễn kéo Bách Châu ngồi xuống bên bàn, cả hai như hai con sóc nhỏ mắt láo liên nhìn quanh. Không biết từ lúc nào Bách Châu đã lén lấy gói khoai tây chiên trong balo ra, dúi dưới bàn đưa cho Đường Minh Viễn cùng ăn.
"Rắc."
Tiếng giòn tan vang lên chói tai, lập tức thu hút sự chú ý của hai người đang đứng ở cửa. Tay Đường Minh Viễn cầm gói khoai lập tức nóng rực.
Anh ta nuốt nước bọt, cười gượng: "Ăn cùng không?"
Đồng đội bị bắn tỉa, kẻ sống sót Bách Châu lặng lẽ dịch mông rời khỏi ghế, thân người tụt xuống dưới bàn, chỉ để lại đôi mắt tròn xoe nhìn quanh như đang dò xét địa hình.
"Không cần đâu, tôi vẫn chưa quen ăn món này lắm." Trần Phong lễ phép từ chối.
Đường Minh Viễn nhún vai, nhét luôn miếng khoai vào miệng nhai rôm rốp, thầm nghĩ nếu Trần Phong mà đồng ý thật thì chắc mình cũng tiếc không muốn cho đâu.
Dù sao đây là Bách Châu cho anh ta mà.
"Lâm Nhất ca..." Trần Phong còn định nói thêm gì đó.
"Cậu mà còn gọi tôi thế nữa, tôi báo cảnh sát đấy. Đây là quấy rối tìиɧ ɖu͙©."
Phó Lâm Nhất lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt đen láy không chút cảm xúc, khiến người ta hoàn toàn không nghi ngờ độ nghiêm túc trong lời nói của hắn.
"Lâm Nhất... em..." Trần Phong cắn môi, vành mắt đỏ hoe, trông như thể vừa bị tổn thương nghiêm trọng.
4
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
