0 chữ
Chương 118
Chương 79.2: Quá khứ đau thương
"Đối với em như thế nào? !" Trái tim của Tiêu Lãnh Đình cũng bị lời nói của cô siết chặt, trước mắt anh dường như có thể thấy những hình ảnh kia.
"Muốn quấy rối tôi, sau đó lại gϊếŧ tôi! Rốt cuộc tôi làm sai cái gì? Sao bà ta lại đối với tôi như vậy." Hạ Sơ đang nhớ lại hình ảnh khi đó, giọng nói của cô vô cùng run rẩy.
Trên mặt lại lóe lên vẻ sợ hãi, trái tim của Tiêu Lãnh Đình đã sớm lạnh như băng, năm đó anh cho rằng Hạ Sơ bị kích động mới muốn chạy trốn nơi này.
Ai biết cô lại chịu nhiều ấm ức như vậy: "Vậy anh ta được như ý sao?" Lúc anh hỏi câu này, giọng nói đều rất mất tự nhiên.
Trong lòng lại nghĩ cho dù cô bị người ta làm nhục, anh cũng sẽ không cảm thấy cô bẩn, chỉ là rất đau lòng cô mà thôi.
"Không có, tôi làm anh ta bị thương, thu dọn đồ đạc xong chạy, đêm đó sấm chớp rền vang, một mình tôi chạy nhanh ở trong mưa......"
Hạ Sơ chậm rãi ngồi xổm người xuống, hai tay ôm hai chân của mình, dường như cô năm đó vậy.
Ánh mắt của cô đã không có tiêu cự: "Lúc ấy tôi rất sợ, tôi không biết nên làm thế nào, sợ còn có người sẽ đến gϊếŧ tôi."
Tiêu Lãnh Đình lẳng lặng ôm cô, anh vốn cảm thấy hứng thú với quá khứ của cô, nhưng nằm mơ anh cũng không nghĩ tới vậy mà lại là kết cục như vậy.
Bây giờ như tự tay rắc muối lên vết thương trùng trùng trên người cô, rất đau.
"Thật xin lỗi, là tôi không bảo vệ em thật tốt." Sớm biết năm đó cô đi Mỹ xảy ra nhiều chuyện như vậy, như thế nào anh cũng phải cản cô lại.
"Nhà họ Hạ! Nam Nhược Thu! Người từng tổn thương tôi, một người tôi cũng sẽ không buông tha, tôi nhất định phải trả lại cho bọn họ tất cả những đau khổ tôi chịu năm đó!"
Ngón tay của Hạ Sơ hung hăng siết chặt, mặc dù cô còn chưa nói hết, nhưng Tiêu Lãnh Đình biết cô chịu khổ nhiều hơn cô kể nhiều lần.
"Sơ Nhi, đều qua rồi, tất cả đều qua rồi, tôi sẽ bảo vệ em, bảo vệ em thật tốt."
Hạ Sơ kinh ngạc nhìn anh, dường như cảm thấy anh có chút quen thuộc: "Anh là người xấu, anh cũng muốn hại tôi." Cô đẩy anh ra.
Nghĩ đến chuyện năm đó, vốn muốn cho cô một cuộc gặp gỡ tốt hơn, ai biết đầu tiên lại đυ.ng phải cô bị người bỏ thuốc.
Không muốn cô khổ sở, mà lúc ấy anh thực sự bị cô mê hoặc không cầm được, trong trái tim đều là cô nên mới muốn cô.
Nào ngờ đối với cô mà nói lại là tai nạn liên tiếp, khiến trái tim của cô thêm một vết thương.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Anh chợt ôm cô vào trong ngực, anh rất áy náy.
Những năm gần đây, Hạ Sơ vẫn luôn chịu đựng những đau khổ này, lúc cô khó khăn nhất, cô chỉ trốn ở trên giường cắn chăn cố nén nước mắt mà thôi.
Cô chưa bao giờ nói một tiếng khổ một tiếng khóc, ngày xưa cô căn bản cũng không dám uống say trên thương trường.
Cho dù uống nhiều, cô cũng sẽ đến nhà vệ sinh cố ý phun ra, cô phải giữ tỉnh táo bất cứ lúc nào.
Có lẽ là thân phận của Tiêu Lãnh Đình đặc biệt, cô không có nhiều ngăn cách với anh như vậy, tâm trạng hôm nay lại rất vui, cô mới có thể uống say.
Có lẽ ngay cả chính cô cũng không biết sau khi uống rượu lại có dáng vẻ thất lễ như vậy, Tiêu Lãnh Đình ôm cô thật chặt.
Đợi nửa ngày, cô lại không nhúc nhích, nghe được tiếng hít thở yếu ớt của cô truyền tới, nhìn kỹ lại cô đã ngủ.
"Ngủ rồi ngược lại rất an tĩnh." Tiêu Lãnh Đình đắp kín âu phục cho cô, lúc này anh mới ôm ngang cô đi.
Ba năm nay của cô nhất định là ấn tượng khắc sâu, lúc cô khó khăn nhất, mình lại không có ở bên cạnh cô, Tiêu Lãnh Đình càng thêm tự trách.
Thỏ con, sau này tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, nếu em muốn báo thù, tôi sẽ báo thù cùng em, khiến bọn họ nếm thử đau khổ mà em đã phải trải qua!
…….
"Muốn quấy rối tôi, sau đó lại gϊếŧ tôi! Rốt cuộc tôi làm sai cái gì? Sao bà ta lại đối với tôi như vậy." Hạ Sơ đang nhớ lại hình ảnh khi đó, giọng nói của cô vô cùng run rẩy.
Trên mặt lại lóe lên vẻ sợ hãi, trái tim của Tiêu Lãnh Đình đã sớm lạnh như băng, năm đó anh cho rằng Hạ Sơ bị kích động mới muốn chạy trốn nơi này.
Ai biết cô lại chịu nhiều ấm ức như vậy: "Vậy anh ta được như ý sao?" Lúc anh hỏi câu này, giọng nói đều rất mất tự nhiên.
Trong lòng lại nghĩ cho dù cô bị người ta làm nhục, anh cũng sẽ không cảm thấy cô bẩn, chỉ là rất đau lòng cô mà thôi.
"Không có, tôi làm anh ta bị thương, thu dọn đồ đạc xong chạy, đêm đó sấm chớp rền vang, một mình tôi chạy nhanh ở trong mưa......"
Ánh mắt của cô đã không có tiêu cự: "Lúc ấy tôi rất sợ, tôi không biết nên làm thế nào, sợ còn có người sẽ đến gϊếŧ tôi."
Tiêu Lãnh Đình lẳng lặng ôm cô, anh vốn cảm thấy hứng thú với quá khứ của cô, nhưng nằm mơ anh cũng không nghĩ tới vậy mà lại là kết cục như vậy.
Bây giờ như tự tay rắc muối lên vết thương trùng trùng trên người cô, rất đau.
"Thật xin lỗi, là tôi không bảo vệ em thật tốt." Sớm biết năm đó cô đi Mỹ xảy ra nhiều chuyện như vậy, như thế nào anh cũng phải cản cô lại.
"Nhà họ Hạ! Nam Nhược Thu! Người từng tổn thương tôi, một người tôi cũng sẽ không buông tha, tôi nhất định phải trả lại cho bọn họ tất cả những đau khổ tôi chịu năm đó!"
"Sơ Nhi, đều qua rồi, tất cả đều qua rồi, tôi sẽ bảo vệ em, bảo vệ em thật tốt."
Hạ Sơ kinh ngạc nhìn anh, dường như cảm thấy anh có chút quen thuộc: "Anh là người xấu, anh cũng muốn hại tôi." Cô đẩy anh ra.
Nghĩ đến chuyện năm đó, vốn muốn cho cô một cuộc gặp gỡ tốt hơn, ai biết đầu tiên lại đυ.ng phải cô bị người bỏ thuốc.
Không muốn cô khổ sở, mà lúc ấy anh thực sự bị cô mê hoặc không cầm được, trong trái tim đều là cô nên mới muốn cô.
Nào ngờ đối với cô mà nói lại là tai nạn liên tiếp, khiến trái tim của cô thêm một vết thương.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Anh chợt ôm cô vào trong ngực, anh rất áy náy.
Những năm gần đây, Hạ Sơ vẫn luôn chịu đựng những đau khổ này, lúc cô khó khăn nhất, cô chỉ trốn ở trên giường cắn chăn cố nén nước mắt mà thôi.
Cho dù uống nhiều, cô cũng sẽ đến nhà vệ sinh cố ý phun ra, cô phải giữ tỉnh táo bất cứ lúc nào.
Có lẽ là thân phận của Tiêu Lãnh Đình đặc biệt, cô không có nhiều ngăn cách với anh như vậy, tâm trạng hôm nay lại rất vui, cô mới có thể uống say.
Có lẽ ngay cả chính cô cũng không biết sau khi uống rượu lại có dáng vẻ thất lễ như vậy, Tiêu Lãnh Đình ôm cô thật chặt.
Đợi nửa ngày, cô lại không nhúc nhích, nghe được tiếng hít thở yếu ớt của cô truyền tới, nhìn kỹ lại cô đã ngủ.
"Ngủ rồi ngược lại rất an tĩnh." Tiêu Lãnh Đình đắp kín âu phục cho cô, lúc này anh mới ôm ngang cô đi.
Ba năm nay của cô nhất định là ấn tượng khắc sâu, lúc cô khó khăn nhất, mình lại không có ở bên cạnh cô, Tiêu Lãnh Đình càng thêm tự trách.
Thỏ con, sau này tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, nếu em muốn báo thù, tôi sẽ báo thù cùng em, khiến bọn họ nếm thử đau khổ mà em đã phải trải qua!
…….
1
0
6 ngày trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
