0 chữ
Chương 119
Chương 80.1: Dịu dàng khiến người ta sa vào
Gió biển ban đêm rất lớn, Tiêu Lãnh Đình ôm người phụ nữ thật chặt trong ngực mình, từ lúc cô nói những lời khi say kia, cuối cùng anh đã biết ba năm qua cô sống sót như thế nào.
Tại sao trên người cô lại xảy ra biến hóa long trời lở đất, anh vẫn cho rằng một đêm kia kí©h thí©ɧ cô quá lớn mới khiến cô biến thành bộ dạng này.
Nhưng mà lúc này anh mới biết thật sự thay đổi cô là cuộc sống, chỉ có sự chật vật trong cuộc sống mới mài dũa cô trở nên mạnh mẽ và lạnh lùng như vậy.
Ngoài mặt tính cách cô thay đổi rất nhiều, cô quyến rũ, cô lạnh như băng, cô có thể mỉm cười với tất cả mọi người, nhưng thực ra cô cũng không thương ai cả.
Nghĩ tới đây, trong lòng anh lại áy náy, khi đó nếu anh dùng hết tất cả mọi cách giữ cô lại, vậy thì có phải cô cũng sẽ không cần chịu những khổ sở kia hay không?
Nhưng nói như vậy, anh cũng không thể nào nhìn thấy thỏ con tỏa sáng vạn trượng như bây giờ.
Anh ôm cô trở lại xe, xe lái trở về biệt thự, dọc đường đi Tiêu Lãnh Đình cũng không buông tay cô, một mực ôm cô thật chặt.
Thân thể cô rất gầy cứ như chỉ cần anh vừa buông tay thì cô sẽ biến mất, sau khi anh ôm Hạ Sơ vào cửa, quản gia cũng ngẩn ra.
Bởi vì cho tới bây giờ, bà chưa từng nghĩ cậu chủ nhà mình sẽ có ngày lại ôm một người phụ nữ cẩn thận như vậy, đến khuôn mặt anh rất dịu dàng.
Dường như anh ôm trong ngực không phải một người, mà là một món bảo vật vô cùng quý giá, tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng khiến cô bị hỏng mất.
"Cậu chủ, cậu...." Quản gia tiến lên gọi.
Nhưng Tiêu Lãnh Đình lại chỉ nói một tiếng: "Suỵt." Để bà ấy không quấy rầy thỏ con ngủ trong lòng.
Quản gia nhanh chóng ngậm miệng lại, xem ra cậu chủ thật sự động lòng với cô Hạ này, lúc Tiêu Lãnh Đình lên lầu nhỏ giọng nói: "Ngày mai chuẩn bị bữa sáng thanh đạm."
"Vâng."
Lúc này Tiêu Lãnh Đình mới ôm cô trở về phòng ngủ chính, thấy Hạ Sơ đã nằm trên giường, da thịt của cô trắng nõn như tuyết hiện lên dưới ánh đèn.
Nếu là trước kia, anh đã sớm nhào tới, hôm nay anh chỉ ngoan ngoãn đi lấy nước ấm, thay cô lau sạch lớp trang điểm trên mặt còn có cát trên tay chân.
Hạ Sơ tẩy trang xong lại trông dịu dàng yếu đuối như vậy, Tiêu Lãnh Đình tự mình rửa mặt xong mới nằm ở bên người Hạ Sơ.
"Tiểu Sơ Nhi, yên tâm đi ngủ, tôi trông em." Anh hôn nhẹ lên trán cô, lúc này mới tắt đèn ngủ.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực mình, Hạ Sơ cảm giác được độ ấm, ngoan ngoãn rúc vào trong ngực anh thϊếp đi.
Đêm nay không biết bởi vì chất cồn chuốc mê hay vì có thể khiến Nam Nhược Thu tức giận, tóm lại cô ngủ rất ngon, không gặp ác mộng liền ngủ thẳng tới trời sáng.
Lúc Hạ Sơ mơ màng nhức đầu tỉnh lại, xoa xoa mắt: "Ôi" nhức đầu sắp nổ tung.
"Biết nhức đầu? Tối hôm qua bảo em đừng uống vội như vậy mà." Giọng nói của người đàn ông truyền tới, thân thể Hạ Sơ sợ hãi run lên.
Cô quan sát chung quanh một chút, mình lại bị anh mang về biệt thự: "Khụ khụ, không phải là ăn một bữa cơm, sao anh lại mang tôi tới nhà anh?"
"Tối hôm qua em uống say như chết, chẳng lẽ ném em ở bờ biển làm mồi cho cá sao?" Tiêu Lãnh Đình ngồi dậy, kéo cô vào trong ngực mình một cái.
"Anh, anh muốn làm cái gì?" Hạ Sơ theo bản năng lo lắng một chút.
Tiêu Lãnh Đình cười thật thấp một tiếng, hai tay đặt ở trên huyệt Thái dương nhẹ nhàng ấn cho cô: "Lúc em mới trở về nhiệt tình như thế, sao bây giờ ngược lại càng ngày càng nhát gan rồi?"
Hạ Sơ phát hiện anh chỉ xoa bóp cho mình mà thôi, nhất thời có chút lúng túng, ngày hôm đó mới trở về cô chỉ là thừa dịp người gặp nguy muốn cho anh một bài học mà thôi.
…….
Tại sao trên người cô lại xảy ra biến hóa long trời lở đất, anh vẫn cho rằng một đêm kia kí©h thí©ɧ cô quá lớn mới khiến cô biến thành bộ dạng này.
Nhưng mà lúc này anh mới biết thật sự thay đổi cô là cuộc sống, chỉ có sự chật vật trong cuộc sống mới mài dũa cô trở nên mạnh mẽ và lạnh lùng như vậy.
Ngoài mặt tính cách cô thay đổi rất nhiều, cô quyến rũ, cô lạnh như băng, cô có thể mỉm cười với tất cả mọi người, nhưng thực ra cô cũng không thương ai cả.
Nghĩ tới đây, trong lòng anh lại áy náy, khi đó nếu anh dùng hết tất cả mọi cách giữ cô lại, vậy thì có phải cô cũng sẽ không cần chịu những khổ sở kia hay không?
Anh ôm cô trở lại xe, xe lái trở về biệt thự, dọc đường đi Tiêu Lãnh Đình cũng không buông tay cô, một mực ôm cô thật chặt.
Thân thể cô rất gầy cứ như chỉ cần anh vừa buông tay thì cô sẽ biến mất, sau khi anh ôm Hạ Sơ vào cửa, quản gia cũng ngẩn ra.
Bởi vì cho tới bây giờ, bà chưa từng nghĩ cậu chủ nhà mình sẽ có ngày lại ôm một người phụ nữ cẩn thận như vậy, đến khuôn mặt anh rất dịu dàng.
Dường như anh ôm trong ngực không phải một người, mà là một món bảo vật vô cùng quý giá, tưởng chừng chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng khiến cô bị hỏng mất.
"Cậu chủ, cậu...." Quản gia tiến lên gọi.
Nhưng Tiêu Lãnh Đình lại chỉ nói một tiếng: "Suỵt." Để bà ấy không quấy rầy thỏ con ngủ trong lòng.
"Vâng."
Lúc này Tiêu Lãnh Đình mới ôm cô trở về phòng ngủ chính, thấy Hạ Sơ đã nằm trên giường, da thịt của cô trắng nõn như tuyết hiện lên dưới ánh đèn.
Nếu là trước kia, anh đã sớm nhào tới, hôm nay anh chỉ ngoan ngoãn đi lấy nước ấm, thay cô lau sạch lớp trang điểm trên mặt còn có cát trên tay chân.
Hạ Sơ tẩy trang xong lại trông dịu dàng yếu đuối như vậy, Tiêu Lãnh Đình tự mình rửa mặt xong mới nằm ở bên người Hạ Sơ.
"Tiểu Sơ Nhi, yên tâm đi ngủ, tôi trông em." Anh hôn nhẹ lên trán cô, lúc này mới tắt đèn ngủ.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực mình, Hạ Sơ cảm giác được độ ấm, ngoan ngoãn rúc vào trong ngực anh thϊếp đi.
Lúc Hạ Sơ mơ màng nhức đầu tỉnh lại, xoa xoa mắt: "Ôi" nhức đầu sắp nổ tung.
"Biết nhức đầu? Tối hôm qua bảo em đừng uống vội như vậy mà." Giọng nói của người đàn ông truyền tới, thân thể Hạ Sơ sợ hãi run lên.
Cô quan sát chung quanh một chút, mình lại bị anh mang về biệt thự: "Khụ khụ, không phải là ăn một bữa cơm, sao anh lại mang tôi tới nhà anh?"
"Tối hôm qua em uống say như chết, chẳng lẽ ném em ở bờ biển làm mồi cho cá sao?" Tiêu Lãnh Đình ngồi dậy, kéo cô vào trong ngực mình một cái.
"Anh, anh muốn làm cái gì?" Hạ Sơ theo bản năng lo lắng một chút.
Tiêu Lãnh Đình cười thật thấp một tiếng, hai tay đặt ở trên huyệt Thái dương nhẹ nhàng ấn cho cô: "Lúc em mới trở về nhiệt tình như thế, sao bây giờ ngược lại càng ngày càng nhát gan rồi?"
Hạ Sơ phát hiện anh chỉ xoa bóp cho mình mà thôi, nhất thời có chút lúng túng, ngày hôm đó mới trở về cô chỉ là thừa dịp người gặp nguy muốn cho anh một bài học mà thôi.
…….
2
0
6 ngày trước
4 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
