0 chữ
Chương 117
Chương 79.1: Quá khứ đau thương
Giờ phút này, hai người đã tháo xuống tầng hào quang vốn có trên người, uống bia ngay trên bờ biển.
Chưa ăn nướng được bao nhiêu, ngược lại bia đã uống rất nhiều, vốn từ một chai cứ thế uống sáu chai.
Hạ Sơ ngay cả đi bộ đều phải dựa vào người đỡ: "Thỏ con, em say rồi, đi về nghỉ đi." Tiêu Lãnh Đình thấy gò má người kia đỏ ửng.
"Ai nói tôi say, tôi mới không say đâu." Nói xong, cô đeo giày cao gót vừa sâu vừa nông đi về phía bờ biển.
Có lẽ cô cảm thấy giày cao gót rất phiền toái, dứt khoát cởi giày ra, chân trần nhảy qua nhảy lại.
Tiêu Lãnh Đình nhìn bóng lưng vui sướиɠ kia, đỡ trán thở dài, cô bé này là người bình tĩnh lạnh nhạt lúc trước mình gặp sao?
Hạ Sơ đạp lên bờ cát mềm mại, tâm trạng thật tốt, vừa uống có chút gấp, cô chỉ cảm thấy rất đau đầu.
Gió biển thổi vào mặt, Tiêu Lãnh Đình cởi âu phục của mình ra khoác lên trên người của cô.
"Hóng gió một lát rồi trở về khách sạn đi." Tiêu Lãnh Đình nói ở bên tai cô.
"Trở về khách sạn, anh muốn làm cái gì?" Hạ Sơ quay đầu nhìn anh: "Sao anh lại có hai đầu?"
Người này say như thế nào? Tiêu Lãnh Đình vốn định kéo cô rời đi bây giờ, nhưng nhìn đến nụ cười trên khóe miệng của cô, anh đột nhiên cảm thấy chỉ cần là việc cô muốn làm, mình đều sẽ thỏa mãn cô.
"Em say rồi, nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, ngoan, cùng tôi về khách sạn." Tiêu Lãnh Đình dịu dàng dỗ dành.
"Trở về khách sạn." Hạ Sơ cười ha ha: "Anh nói, có phải anh có tâm tư gì lệch lạc hay không?"
Tiêu Lãnh Đình có chút không biết làm sao, trạng thái của mỗi người sau khi uống rượu đều khác nhau, không nghĩ tới Hạ Sơ lại là bộ dạng này.
"Cô chủ của tôi ơi, tôi là sợ em bị cảm."
"Cảm mạo, tôi mới sẽ không cảm mạo, ở Mỹ tôi ngủ đầu đường xó chợ cũng chưa từng bị cảm, thân thể của tôi rất khỏe mạnh!" Cô vỗ ngực mình một cái.
"Đầu đường xó chợ?" Tiêu Lãnh Đình nhướng mày một cái, tròng mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, anh vẫn cảm thấy ba năm nay của cô trải qua rất nhiều chuyện.
Nhưng không biết tại sao cô lại ở đầu đường xó chợ, lúc cô tỉnh táo, làm thế nào cũng không muốn nói ra chân tướng, vậy bây giờ cô say chính là cơ hội.
"Đúng vậy, đầu đường xó chợ." Hạ Sơ ngoan ngoãn gật đầu một cái.
"Em là cô chủ lớn nhà họ Hạ, có nhà họ Hạ nuôi em đi học, làm sao em lại ở đầu đường xó chợ chứ?" Tiêu Lãnh Đình tiến một bước hỏi.
"Nhà họ Hạ? Ha ha." Lúc nhắc tới nhà họ Hạ, Hạ Sơ cười lạnh một tiếng, cho dù trong trạng thái không tỉnh táo, thái độ của cô đối với nhà họ Hạ cũng là căm giận.
"Sao vậy?"
"Ban đầu xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng biết nhà họ Hạ căn bản không thể dung nạp tôi, nếu muốn có đường ra, tôi chỉ có thể rời khỏi nơi này.
Khó lắm mới đến Mỹ, tôi không nghĩ tới bà ta lại tuyệt tình như vậy, muốn tôi ở Mỹ tự sinh tự diệt.
Khi đó chút tiền tiết kiệm duy nhất của tôi đều đầu tư vào thị trường chứng khoán, tôi muốn có sự nghiệp của mình, muốn đường đường chính chính đoạt lại tất cả thuộc về tôi!
Một mình tôi ở nơi xa lạ, không có tiền, một tháng cũng không có một hạt gạo, cho dù như vậy, bà ta còn không buông tha cho tôi."
Tiêu Lãnh Đình chỉ biết là năm đó Liễu Thanh bày mưu kế cướp đi cổ phần của cô, nhưng mà không biết người phụ nữ kia lại ác độc như vậy.
"Bà ta làm cái gì?" Giọng nói của anh ẩn chứa một chút ma lực, dẫn dụ Hạ Sơ nói ra chân tướng năm đó.
"Đêm hôm đó mưa rất lớn, tôi đã sớm đi ngủ, bà ta sắp xếp một người da đen, muốn đối với tôi......"
"Đối với em như thế nào? !" Trái tim của Tiêu Lãnh Đình cũng bị lời nói của cô nắm chặt, trước mắt anh dường như có thể thấy những hình ảnh kia.
..........
Chưa ăn nướng được bao nhiêu, ngược lại bia đã uống rất nhiều, vốn từ một chai cứ thế uống sáu chai.
Hạ Sơ ngay cả đi bộ đều phải dựa vào người đỡ: "Thỏ con, em say rồi, đi về nghỉ đi." Tiêu Lãnh Đình thấy gò má người kia đỏ ửng.
"Ai nói tôi say, tôi mới không say đâu." Nói xong, cô đeo giày cao gót vừa sâu vừa nông đi về phía bờ biển.
Có lẽ cô cảm thấy giày cao gót rất phiền toái, dứt khoát cởi giày ra, chân trần nhảy qua nhảy lại.
Tiêu Lãnh Đình nhìn bóng lưng vui sướиɠ kia, đỡ trán thở dài, cô bé này là người bình tĩnh lạnh nhạt lúc trước mình gặp sao?
Hạ Sơ đạp lên bờ cát mềm mại, tâm trạng thật tốt, vừa uống có chút gấp, cô chỉ cảm thấy rất đau đầu.
"Hóng gió một lát rồi trở về khách sạn đi." Tiêu Lãnh Đình nói ở bên tai cô.
"Trở về khách sạn, anh muốn làm cái gì?" Hạ Sơ quay đầu nhìn anh: "Sao anh lại có hai đầu?"
Người này say như thế nào? Tiêu Lãnh Đình vốn định kéo cô rời đi bây giờ, nhưng nhìn đến nụ cười trên khóe miệng của cô, anh đột nhiên cảm thấy chỉ cần là việc cô muốn làm, mình đều sẽ thỏa mãn cô.
"Em say rồi, nhìn thấy chỉ là ảo ảnh, ngoan, cùng tôi về khách sạn." Tiêu Lãnh Đình dịu dàng dỗ dành.
"Trở về khách sạn." Hạ Sơ cười ha ha: "Anh nói, có phải anh có tâm tư gì lệch lạc hay không?"
Tiêu Lãnh Đình có chút không biết làm sao, trạng thái của mỗi người sau khi uống rượu đều khác nhau, không nghĩ tới Hạ Sơ lại là bộ dạng này.
"Cảm mạo, tôi mới sẽ không cảm mạo, ở Mỹ tôi ngủ đầu đường xó chợ cũng chưa từng bị cảm, thân thể của tôi rất khỏe mạnh!" Cô vỗ ngực mình một cái.
"Đầu đường xó chợ?" Tiêu Lãnh Đình nhướng mày một cái, tròng mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, anh vẫn cảm thấy ba năm nay của cô trải qua rất nhiều chuyện.
Nhưng không biết tại sao cô lại ở đầu đường xó chợ, lúc cô tỉnh táo, làm thế nào cũng không muốn nói ra chân tướng, vậy bây giờ cô say chính là cơ hội.
"Đúng vậy, đầu đường xó chợ." Hạ Sơ ngoan ngoãn gật đầu một cái.
"Em là cô chủ lớn nhà họ Hạ, có nhà họ Hạ nuôi em đi học, làm sao em lại ở đầu đường xó chợ chứ?" Tiêu Lãnh Đình tiến một bước hỏi.
"Nhà họ Hạ? Ha ha." Lúc nhắc tới nhà họ Hạ, Hạ Sơ cười lạnh một tiếng, cho dù trong trạng thái không tỉnh táo, thái độ của cô đối với nhà họ Hạ cũng là căm giận.
"Ban đầu xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng biết nhà họ Hạ căn bản không thể dung nạp tôi, nếu muốn có đường ra, tôi chỉ có thể rời khỏi nơi này.
Khó lắm mới đến Mỹ, tôi không nghĩ tới bà ta lại tuyệt tình như vậy, muốn tôi ở Mỹ tự sinh tự diệt.
Khi đó chút tiền tiết kiệm duy nhất của tôi đều đầu tư vào thị trường chứng khoán, tôi muốn có sự nghiệp của mình, muốn đường đường chính chính đoạt lại tất cả thuộc về tôi!
Một mình tôi ở nơi xa lạ, không có tiền, một tháng cũng không có một hạt gạo, cho dù như vậy, bà ta còn không buông tha cho tôi."
Tiêu Lãnh Đình chỉ biết là năm đó Liễu Thanh bày mưu kế cướp đi cổ phần của cô, nhưng mà không biết người phụ nữ kia lại ác độc như vậy.
"Bà ta làm cái gì?" Giọng nói của anh ẩn chứa một chút ma lực, dẫn dụ Hạ Sơ nói ra chân tướng năm đó.
"Đêm hôm đó mưa rất lớn, tôi đã sớm đi ngủ, bà ta sắp xếp một người da đen, muốn đối với tôi......"
"Đối với em như thế nào? !" Trái tim của Tiêu Lãnh Đình cũng bị lời nói của cô nắm chặt, trước mắt anh dường như có thể thấy những hình ảnh kia.
..........
1
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
