TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 116
Chương 78.2: Chính là rất nhớ em

Theo thang máy đi xuống, trong lòng cô đột nhiên cũng trở nên kích động hơn một chút.

Tiêu Lãnh Đình dựa vào bên cạnh xe cúp điện thoại, anh chưa bao giờ cảm thấy hai chữ chờ tôi lại dễ nghe như vậy.

Ba phút sau, Hạ Sơ xuất hiện ở cửa, ưu nhã đi tới.

Gió đêm thổi váy của cô lên, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, cô xõa tóc, ưu nhã lại gợi cảm.

Tiêu Lãnh Đình đã lên đón: "Tôi nhớ em." Anh ôm cô vào trong ngực.

Cô ngửi được mùi rượu đỏ nhàn nhạt trên người anh, đẩy anh ra: "Uống rượu?"

"Có uống, nhưng không say, chỉ là tôi nhớ em." Con ngươi của anh rõ ràng là tỉnh táo, nhưng Hạ Sơ cũng nhẹ run lên bởi vì ba chữ tôi nhớ em mà anh nói.

"Đi với tôi một lát."

"Được." Tiêu Lãnh Đình chỉ muốn ở bên cạnh cô, còn làm cái gì, anh cũng không có vấn đề.

Khách sạn Thịnh Hào vốn xây ở bờ biển, lúc này bờ biển chính là lúc náo nhiệt, có rất nhiều quán nướng ngoài trời.

Bờ biển có rất nhiều cặp tình nhân đi tới đi lui, cũng có những nhóm bạn bè ba người tổ chức tiệc nướng trên bãi biển.

"Tôi hơi đói, ăn nướng cùng tôi đi." Mới vừa rồi ở nhà hàng, cô căn bản không ăn được bao nhiêu.

"Được." Ngược lại anh rất sảng khoái đồng ý, Hạ Sơ vốn tưởng rằng ông chủ lớn giống như anh căn bản không thể nào ăn đồ ăn như thế.

Không nghĩ tới anh lại sảng khoái vậy, điều này khiến cô cảm thấy kỳ lạ.

Hai người tìm một quán kinh doanh không được tốt lắm, Tiêu Lãnh Đình gọi qua loa một đống lớn, thuận tiện còn gọi mấy chai bia.

"Sao thế, nhìn tôi làm gì, không nhận ra tôi sao?" Tiêu Lãnh Đình đối mặt với ánh mắt dò xét của Hạ Sơ.

"Chỉ cảm thấy kỳ lạ, với thân phận của anh không thể nào ăn những quán ven đường này, còn uống bia?" Trong ấn tượng của cô, anh uống đều là màu đỏ cổ điển.

Rất khó có thể liên tưởng cậu chủ quý tộc mặc quần áo giới hạn và bia thịt nướng, Tiêu Lãnh Đình khẽ cười một tiếng.

"Không phải em cũng là cô chủ của nhà họ Hạ sao, em còn có thể ngồi xuống, tại sao tôi không thể?"

Tiêu Lãnh Đình không giải thích, nhưng nhìn trình độ thuần thục của anh, hôm nay tuyệt đối không phải lần đầu.

Bây giờ, Hạ Sơ mới hiểu được một đạo lý, không phải chỉ có mình mới có bí mật và quá khứ, mỗi một người đều có câu chuyện của mình.

Mà Tiêu Lãnh Đình anh cũng như vậy, cô lại đột nhiên bắt đầu tò mò cuộc sống quá khứ của anh.

Khi các loại hải sản nướng thơm phức bưng lên, Hạ Sơ trực tiếp mở một chai bia ra.

"Hôm nay tôi vui, cụng ly." Cô cầm chai bia lên trực tiếp cụng qua.

Tiêu Lãnh Đình bị sự phóng khoáng của người phụ nữ này dọa sợ: "Có chuyện gì vui, chia sẻ cho tôi với."

"Tôi không nói với anh." Hạ Sơ xấu xa cười một tiếng, một hớp đã uống hết một phần ba.

Tiêu Lãnh Đình uống ừng ực một hớp đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Em không thể uống lạnh, dì cả của em vẫn chưa hết."

Anh đoạt đi chai bia của Hạ Sơ, nhưng tối nay Hạ Sơ vô cùng vui vẻ chỉ muốn uống bia.

"Một chai, tôi chỉ uống một chai có được hay không." Cô cầu xin, dường như ngay cả chính cô cũng không phản ứng kịp, tại sao cô phải nghe lời của Tiêu Lãnh Đình.

Tiêu Lãnh Đình nhìn ra cô vui vẻ, lại không đành lòng quấy rầy tâm trạng của cô: "Được rồi, chỉ một chai thôi đó."

"Ừ." Lúc này, Hạ Sơ mới uống một hớp.

Tâm trạng của Hạ Sơ tốt hơn rất nhiều, cô bắt đầu kể cho Tiêu Lãnh Đình một số chuyện khi cô còn bé.

Nhưng bên trong câu chuyện kia không có Thịnh Chính Tu, cũng không có chuyện cô ở Mỹ ba năm trước.

Có lẽ tiềm thức của cô chỉ muốn tránh những quá khứ không vui kia.

……….



1

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.