TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 109
Chương 75.1: Anh muốn em

Đúng là tất cả trong phòng giống ba năm trước như đúc, căn phòng này được trang trí khi cô vẫn mười sáu tuổi.

Lúc ấy cô cho rằng mình là công chúa nhỏ hạnh phúc nhất, trong phòng có một cái giường công chúa lớn, màn màu hồng phấn lộng lẫy rủ xuống đất.

Trên đất là thảm màu hồng nhạt, cả phòng đều được trang trí theo phong cách mà cô từng thích nhất.

Giống như là thế giới cổ tích vậy, mỗi món đồ ở đây đều mang hồi ức của cô.

Nhớ khi đó cô bị bắt nạt ở nhà, cô sẽ tới thế giới nhỏ thuộc về cô này.

Trên bàn còn để một vài quyển sách và một vài bản nhạc mà năm đó cô thích, đặc biệt hình chụp hai người ngọt ngào ở trên bàn lại làm người ta tổn thương một chút.

"Sơ Nhi, em còn nhớ trước kia nơi này đã từng là thế giới nhỏ của anh và em không?" Thịnh Chính Tu muốn cho cô nghĩ đến quá khứ ngọt ngào.

Hình ảnh quá khứ càng ngọt ngào đối với Hạ Sơ mà nói thì càng tàn nhẫn, là tất cả bọn họ liên kết đẩy cô từ thiên đường xuống địa ngục.

"Nhớ thì sao, không nhớ thì sao?" Cô ném túi sang một bên.

"Sơ Nhi, chỉ cần em đồng ý, nơi này vĩnh viễn đều là thế giới nhỏ của em, bất kể là quá khứ hay là tương lai." Thịnh Chính Tu mở miệng nói.

"Anh khẳng định là thế giới nhỏ của tôi?" Đột nhiên Hạ Sơ hỏi một câu.

"Đương nhiên, anh vẫn luôn giữ lại nơi này vì em, ngoại trừ nhân viên quét dọn, không còn ai đặt chân đến đây nữa." Thịnh Chính Tu nhẹ nhàng nói.

"Ừm." Hạ Sơ chậm rãi lùi về phía bàn đọc sách, đầu ngón tay trắng nõn lướt qua khung ảnh được lau chùi không còn một hạt bụi kia.

Thịnh Chính Tu cho rằng cô nhớ lại tất cả chuyện quá khứ, nào ngờ một giây sau lại thấy đột nhiên cô cầm khung ảnh lên, trực tiếp ném vào trong thùng rác.

"Sơ Nhi, em…" Thấy tất cả những hình chụp chung liên quan tới hai người lúc trước đều bị cô ném vào trong thùng rác.

Anh ta cảm thấy trái tim của mình thật sự giống như bị người khác cứa một nhát dao, nhưng trong giây lát nghĩ đến chuyện mình đã làm với Hạ Sơ.

Nếu mà như vậy có thể khiến cô hết giận thì ném đi, dù sao mình đã giữ lại những hình đó.

Trong tay của Hạ Sơ cầm tấm hình cuối cùng, đây là hình trước kia hai người ở quán cà phê, dáng vẻ đánh đàn của anh ta được cô chụp lại.

Cô cảm thấy lúc anh đánh đàn tao nhã như hoàng tử, tấm hình này cũng là hình mà cô đã từng thích nhất.

Thấy Hạ Sơ đang do dự, trong lòng của Thịnh Chính Tu ôm một tia mong đợi, cuối cùng cô vẫn không nỡ bỏ đi.

Nhưng mà trong miệng của Hạ Sơ lại nói ra lời là người khác tổn thương: "Không phải nói vẫn là thế giới của tôi sao, chẳng lẽ tôi không có quyền xử lý thứ rác rưởi?"

Rác rưởi!!!

Tất cả quá khứ của hai người lại là rác rưởi ở trong miệng của cô.

Thịnh Chính Tu nắm chặt tay, nhịn cả buổi tối, rốt cuộc anh ta đã bùng nổ: "Hạ Sơ, trước kia em không như vậy!"

Hạ Sơ không nể tình chút nào ném tấm hình cuối cùng vào trong thùng rác, khóe miệng mang nụ cười quyến rũ, từng bước đến gần anh ta.

"Hả? Không như vậy, vậy là như thế nào?" Cô khẽ cười.

Đột nhiên Thịnh Chính Tu cảm thấy cô trở nên rất xa lạ, ngoại trừ gương mặt này, dường như anh ta không thấy một chút dấu vết trước kia ở trên người của cô.

Nếu không phải ngay cả nốt ruồi trên khóe mắt của cô lúc trưởng thành giống nhau như đúc, dường như anh ta đều nghi ngờ người phụ nữ này chỉ có gương mặt giống như Hạ Sơ.

"Toàn thân từ trên xuống dưới, em không có điểm nào giống cô ấy!" Thịnh Chính Tu lùi về phía sau một bước.

Bây giờ Hạ Sơ giống như yêu tinh, anh ta ở gần cô đã có thể ngửi được mùi hương tỏa ra ở trên người của cô.

Loại nước hoa này có mùi rất quyến rũ, đặc biệt trong trường hợp như vậy, anh ta sợ mình sẽ không nhịn được.

…….



0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.