TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 110
Chương 75.2: Anh muốn em

Anh ta lùi về phía sau từng bước, mà cô lại từng bước ép tới gần, khiến anh ta không thể tránh né, trốn cũng không có thể trốn.

"Ha ha, tôi chính là Hạ Sơ, tại sao tôi phải giống như cô ấy?" Cô cười ma mị.

"Thịnh tổng, tim của anh đập rất nhanh đó…" Không biết tay của cô đã đặt lên ngực của anh ta từ lúc nào.

Cảm nhận được tim của anh ta đập nhanh phập phồng, anh ta đang căng thẳng, đương nhiên cô biết anh ta đang căng thẳng chuyện gì.

Nếu mà ba năm trước Hạ Sơ là một cô gái nhỏ không am hiểu chuyện đời, vậy thì bây giờ cô chính là một đóa hoa độc đã trải qua ba năm rèn luyện.

Hơn nữa còn là hoa độc mọc ra gai nhọn đầy người, đã có đủ bản lĩnh cám dỗ tất cả đàn ông.

"Em buông tay…" Thịnh Chính Tu rất sợ như vậy nữa mình thật sự sẽ không nhịn được muốn cô.

Cô mới trở về, anh ta cũng không muốn lưu lại ấn tượng tồi tệ cho cô.

"Thịnh tổng, tôi cũng không phải là hổ dữ ăn thịt người, anh xem, trên trán của anh đầy mồ hôi rồi, có phải do không bật điều hòa hay không?" Cô khẽ cười một tiếng.

"Em cách anh xa một chút là đủ rồi." Thịnh Chính Tu muốn đẩy Hạ Sơ ra, anh ta cũng không dùng sức, cơ thể của Hạ Sơ giống như đã dính với anh ta.

"Thịnh tổng liên tục nói cho tôi nhớ lại chuyện quá khứ, bao gồm dẫn tôi tới nơi này, hiện tại ở đây cũng không có người ngoài, rốt cuộc anh có mục đích gì đừng ngại nói thẳng?"

Hạ Sơ cố tình đến gần vành tai của anh ta để nói chuyện, hơi thở giống như hoa lan ở bên tai anh ta, khiến thân thể của Thịnh Chính Tu theo bản năng run rẩy.

"Sơ Nhi, anh lặp lại một lần nữa, cách xa anh một chút." Cô không phải là cô gái năm đó, mà anh ta cũng không còn là thiếu niên năm ấy.

"Anh còn không nói cho tôi, rốt cuộc anh có mục đích gì." Cô lại tiến lên một bước, ngón tay đẩy một cái, anh ta không phòng bị chút nào bị đẩy xuống giường.

Mà cô từ từ cúi người, khoảng cách với anh ta càng ngày càng gần, Thịnh Chính Tu nhẹ nhàng nuốt nước miếng.

Con yêu tinh này!

Màn trên giường mập mờ bay theo gió, mà cô lại trực tiếp ngồi vào thắt lưng của anh ta.

"Sơ Nhi…" Thịnh Chính Tu bị cô tiếp xúc với tư thế mập mờ như vậy, ý nghĩ nào đó đã dâng lên trong lòng.

Vốn dĩ cô chính là người phụ nữ mà anh ta yêu nhiều năm, giờ phút này lại mập mờ như vậy, thử hỏi người đàn ông nào có thể khống chế được.

Từ khi Hạ Sơ trở lại, tất cả hành động của cô anh ta đều không đoán ra, không phải cô hận mình sao? Vì sao giờ phút này lại tiếp xúc thân mật với mình?

Đã nói lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển, bây giờ thật sự anh ta đã lĩnh giáo, nhưng mà nói từ một khía cạnh khác.

Mặc dù cô hận mình, nhưng có phải một khía cạnh khác cô vẫn yêu mình hay không? Yêu càng sâu mới hận càng sâu?

"Nói đi, anh muốn làm gì chứ?" Đôi môi đỏ mọng của cô hạ xuống một chút, chỉ cách anh ta mười centimet.

Cảm nhận được hơi thở của cô ở trên mặt mình, tim của Thịnh Chính Tu càng đập nhanh hơn.

Ngón tay không kìm được ôm lấy eo của cô: "Sơ Nhi, anh muốn em…"

"Nhưng mà bây giờ anh sắp phải đính hôn rồi…" Hạ Sơ nhắc nhở.

"Anh có thể giải quyết chuyện này." Môi của anh ta làm ra vẻ muốn hôn.

Hạ Sơ di chuyển môi đi, cô làm ra vẻ uất ức nói: "Tôi phải chịu kỳ thị ở nhà họ Hạ, năm đó lý do rời đi cũng không phải vì anh, là mẹ kế muốn hại tôi, tôi không còn cách nào mới rời đi…"

"Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì vậy?" Thịnh Chính Tu cho rằng cô đã bớt giận, tranh thủ hỏi chuyện năm đó của cô.

Có thể đây là cơ hội tốt để anh ta mở cánh cửa trái tim cô, nhất định anh ta phải hỏi thăm vài lời.

……..



0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.