0 chữ
Chương 108
Chương 74.2: Hóa ra một mình vẫn ổn
Một người da đen lẻn vào phòng của cô, muốn hϊếp xong rồi gϊếŧ, Hạ Sơ nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện hoang đường như vậy sẽ xảy ra ở trên người của mình.
Quần áo của cô bị kéo rách, rất may cô chạy nhanh, dùng đồ vật đánh ngất người đàn ông kia.
Hạ Sơ vội vàng cầm thẻ ngân hàng, hộ chiếu và các giấy tờ tùy thân quan trọng, khoác thêm một bộ quần áo vội vàng rời đi ngay.
Khi đó một mình cô khóc không thành tiếng trong màn mưa, cô rất muốn bấm số điện thoại đã nhớ kỹ trong lòng kia.
Nhưng khi cô do dự một lúc lâu cuối cùng đã quyết định gọi cho Thịnh Chính Tu, phát hiện điện thoại đã hết pin.
Mưa to tầm tã đã sớm làm người cô ướt đẫm, tia chớp lập lòe trên bầu trời, cô không có tiền cũng không có người quen biết.
Tia chớp chiếu sáng bầu trời, tiếng sấm vang khắp màng nhĩ của cô, nước mưa hòa cùng nước mắt rơi trên mặt của cô.
Đêm đó, cô cảm thấy chắc hẳn mình đã khóc hết nước mắt của cả đời rồi.
Cô cảm thấy mình sống không bằng chết vẫn tốt hơn so với chết ở trong tay của Liễu Thanh.
Hạ Sơ nhắm mắt lại, cô đã từng trải qua tình huống khó khăn như vậy, nếu mà Thịnh Chính Tu có thể xuất hiện ở trước mặt của cô.
Thì cô cảm thấy rất có thể cô sẽ không so đo hiềm khích lúc trước với anh ta, cuộc sống sau này của cô đều vượt qua bằng cách chạy trốn.
Lúc nhớ lại những chuyện này một lần nữa, trái tim của cô có chút đau đớn, gian khổ đã tạo ra Hạ Sơ ngày hôm nay.
Cô bị rất nhiều người từng bước dồn ép đến hoàn cảnh như vậy, cũng may cuộc sống đáng buồn đó đã kết thúc.
Hôm nay cô ăn mặc đẹp đẽ mỹ lệ, không ai có thể biết cô đã từng trải qua cuộc sống ngay cả ăn mày cũng không bằng.
Cô chậm rãi mở đôi mắt ra, cảm xúc trong con ngươi đã biến mất, thay vào đó chính là một sự bình tĩnh lạnh như băng như lúc ban đầu.
"Anh chị, đã đến rồi." Giọng nói của tài xế truyền tới, Thịnh Chính Tu tranh trả tiền trước Hạ Sơ.
Hạ Sơ cũng không lấy lại tiền, mà cũng đưa cho tài xế một trăm: "Không cần trả lại." Cô nói thoải mái mở cửa xuống xe.
Mặc dù cô không muốn để lộ địa chỉ của mình, nhưng tại sao lại lựa chọn ở khách sạn của Thịnh Chính Tu, trừ thói quen ra cô cũng có chút mục đích gì.
Nghĩ đến khổ sở mà mình trải qua năm đó, cô hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng cô không làm gì, nhưng dựa vào cái gì cô phải gánh chịu nỗi đau khổ này?
Lần này cô trở về chính là báo thù, trước nay cô chưa từng quên sứ mạng của mình.
Hạ Sơ đang muốn vào sảnh chính thuê phòng, Thịnh Chính Tu lại kéo cô qua: "Phòng của em, anh vẫn giữ lại mãi mãi cho em."
Đúng vậy, tại sao Thịnh Chính Tu thích qua đêm ở khách sạn, đó bởi vì Hạ Sơ đã từng nói cô thích ngắm biển ở đây.
Cho nên ngoại trừ Thịnh Chính Tu có một phòng đặc biệt, Hạ Sơ cũng có một phòng.
Bây giờ nhìn lại phòng riêng trước kia cô chỉ cảm thấy có chút châm chọc thôi, cô và Thịnh Chính Tu vào thang máy.
Phòng ở bên cạnh chính là phòng của cô, một tấm thẻ có thể tùy ý ra vào hai căn phòng.
Đây là thỏa thuận ngọt ngào trước kia của họ, Thịnh Chính Tu bật đèn, trong phòng sáng lên.
"Sơ Nhi, từ sau khi em đi chưa từng thay đổi gì ở đây, mỗi tuần đều sẽ có người tới quét dọn, bởi vì anh biết sớm muộn em cũng sẽ trở lại."
Nghe được lời nói đầy tình cảm nồng nàn của anh ta, thật ra Hạ Sơ rất muốn hỏi một chút, cũng xa nhau lâu như vậy, anh ta lại giả vờ dáng vẻ nặng tình như biển cho ai xem?
"Vậy sao? Nhưng mà tôi đã không còn thích cách trang trí này nữa." Sự hứng thú bừng bừng của anh ta chỉ đổi lấy một câu nói lạnh như băng của cô.
……..
Quần áo của cô bị kéo rách, rất may cô chạy nhanh, dùng đồ vật đánh ngất người đàn ông kia.
Hạ Sơ vội vàng cầm thẻ ngân hàng, hộ chiếu và các giấy tờ tùy thân quan trọng, khoác thêm một bộ quần áo vội vàng rời đi ngay.
Khi đó một mình cô khóc không thành tiếng trong màn mưa, cô rất muốn bấm số điện thoại đã nhớ kỹ trong lòng kia.
Nhưng khi cô do dự một lúc lâu cuối cùng đã quyết định gọi cho Thịnh Chính Tu, phát hiện điện thoại đã hết pin.
Mưa to tầm tã đã sớm làm người cô ướt đẫm, tia chớp lập lòe trên bầu trời, cô không có tiền cũng không có người quen biết.
Tia chớp chiếu sáng bầu trời, tiếng sấm vang khắp màng nhĩ của cô, nước mưa hòa cùng nước mắt rơi trên mặt của cô.
Cô cảm thấy mình sống không bằng chết vẫn tốt hơn so với chết ở trong tay của Liễu Thanh.
Hạ Sơ nhắm mắt lại, cô đã từng trải qua tình huống khó khăn như vậy, nếu mà Thịnh Chính Tu có thể xuất hiện ở trước mặt của cô.
Thì cô cảm thấy rất có thể cô sẽ không so đo hiềm khích lúc trước với anh ta, cuộc sống sau này của cô đều vượt qua bằng cách chạy trốn.
Lúc nhớ lại những chuyện này một lần nữa, trái tim của cô có chút đau đớn, gian khổ đã tạo ra Hạ Sơ ngày hôm nay.
Cô bị rất nhiều người từng bước dồn ép đến hoàn cảnh như vậy, cũng may cuộc sống đáng buồn đó đã kết thúc.
Hôm nay cô ăn mặc đẹp đẽ mỹ lệ, không ai có thể biết cô đã từng trải qua cuộc sống ngay cả ăn mày cũng không bằng.
"Anh chị, đã đến rồi." Giọng nói của tài xế truyền tới, Thịnh Chính Tu tranh trả tiền trước Hạ Sơ.
Hạ Sơ cũng không lấy lại tiền, mà cũng đưa cho tài xế một trăm: "Không cần trả lại." Cô nói thoải mái mở cửa xuống xe.
Mặc dù cô không muốn để lộ địa chỉ của mình, nhưng tại sao lại lựa chọn ở khách sạn của Thịnh Chính Tu, trừ thói quen ra cô cũng có chút mục đích gì.
Nghĩ đến khổ sở mà mình trải qua năm đó, cô hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng cô không làm gì, nhưng dựa vào cái gì cô phải gánh chịu nỗi đau khổ này?
Lần này cô trở về chính là báo thù, trước nay cô chưa từng quên sứ mạng của mình.
Hạ Sơ đang muốn vào sảnh chính thuê phòng, Thịnh Chính Tu lại kéo cô qua: "Phòng của em, anh vẫn giữ lại mãi mãi cho em."
Cho nên ngoại trừ Thịnh Chính Tu có một phòng đặc biệt, Hạ Sơ cũng có một phòng.
Bây giờ nhìn lại phòng riêng trước kia cô chỉ cảm thấy có chút châm chọc thôi, cô và Thịnh Chính Tu vào thang máy.
Phòng ở bên cạnh chính là phòng của cô, một tấm thẻ có thể tùy ý ra vào hai căn phòng.
Đây là thỏa thuận ngọt ngào trước kia của họ, Thịnh Chính Tu bật đèn, trong phòng sáng lên.
"Sơ Nhi, từ sau khi em đi chưa từng thay đổi gì ở đây, mỗi tuần đều sẽ có người tới quét dọn, bởi vì anh biết sớm muộn em cũng sẽ trở lại."
Nghe được lời nói đầy tình cảm nồng nàn của anh ta, thật ra Hạ Sơ rất muốn hỏi một chút, cũng xa nhau lâu như vậy, anh ta lại giả vờ dáng vẻ nặng tình như biển cho ai xem?
"Vậy sao? Nhưng mà tôi đã không còn thích cách trang trí này nữa." Sự hứng thú bừng bừng của anh ta chỉ đổi lấy một câu nói lạnh như băng của cô.
……..
1
0
1 tuần trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
