TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 105
Chương 73.1: Tôi đã không cần anh lo lắng

Mỗi người một ngả?

Trước kia khi thấy bốn chữ này, Thịnh Chính Tu cũng không có cảm xúc gì, chỉ là giờ phút này nghe được từ trong miệng của Hạ Sơ khiến anh ta cảm thấy giống như trời sắp sập xuống vậy.

Từ nay về sau, hai người ly biệt, mỗi người một ngả, lời nói đầy tàn nhẫn.

"Sơ Nhi, ba năm qua anh chưa từng quên em một ngày nào, anh đã gửi rất nhiều tin nhắn cho em, em đều nhìn thấy đúng không?"

Anh ta dùng sức nắm lấy tay của Hạ Sơ, bây giờ anh ta rất muốn nói ra chuyện đã giấu kín ba năm.

Hạ Sơ muốn kéo tay lại, nhưng phát hiện tay của anh ta cầm rất chặt, lập tức cau mày nhìn.

"Cho dù anh không quên tôi, vậy thì như thế nào? Hiện tại cũng đã đến mức này, anh nói những thứ này còn tác dụng gì?"

"Sơ Nhi, anh biết anh sai rồi, em có thể tha thứ cho anh chứ?" Thật ra Thịnh Chính Tu cũng không biết rốt cuộc mình muốn gì.

Có lẽ anh ta muốn Hạ Sơ lại trở về bên cạnh anh ta, nhưng mà anh ta còn mặt mũi nói như vậy sao?

"Thịnh tổng, tôi muốn anh biết một chuyện, không phải một câu xin lỗi đều có thể gọi lại câu không sao cả.

Nhưng mà chuyện của ba năm trước, tôi đã không trách anh, ừ, tôi tha thứ cho anh.

Bởi vì nếu mà tôi còn trách anh sẽ chỉ chứng minh tôi còn để ý đến anh, mỗi lần hận đến nghiến răng nghiến lợi tôi sẽ liên tục nhớ đến anh.

Cho nên tôi quyết định tôi không trách anh, không hận anh, tôi tha thứ cho anh. Bây giờ, phiền anh buông tay ra."

Cô nói thật, ba năm trước người hại cô chủ yếu là Nam Nhược Thu và người nhà họ Hạ, mặc dù Thịnh Chính Tu thật sự có lỗi với cô.

Nhưng đúng là Nam Nhược Thu dày công sắp đặt còn có thuốc kí©ɧ ɖụ©, cô đã sớm không trách anh ta, dù sao thời gian ở bên cạnh anh ta, anh ta cũng không bạc đãi mình.

Muốn trách chỉ có thể trách hai người không có duyên phận, hay nói tình yêu giữa hai người không vượt qua được chút thử thách.

Khi cô buông lời nói tha thứ cho anh ta, trong lòng của Thịnh Chính Tu cũng không được giải thoát như trong tưởng tượng.

Đúng như cô nói, cô không trách anh ta, cũng chính là trong lòng của cô ngay cả hận cũng không có, ngay cả nghĩ đều không muốn nghĩ tới anh ta.

Hai người như người xa lạ vậy: "Tất cả quá khứ đó, em đều có thể không để bụng, đều có thể quên sao?" Trong lòng của anh ta xuất hiện cảm giác không cam lòng mãnh liệt.

"Quên thì sao, nhớ thì sao? Thịnh tổng, bây giờ anh hỏi tới cùng là có ý gì?"

Khóe miệng của Hạ Sơ khóe nở nụ cười giễu cợt, không biết đang cười nhạo hành động của anh ta, hay đang cười nhạo khoảng thời gian đã qua của hai người.

Nhân lúc anh ta đang ngẩn ra, cô đã rút tay lại, không nói thêm gì nữa, mà lẳng lặng thưởng thức đồ ăn ngon và rượu vang đỏ.

Cuộc sống vẫn tốt đẹp như vậy, không có bởi vì ai đó rời đi mà biến chất, rất nhanh cô đã cảm thấy no.

Cô tao nhã cầm khăn lau miệng: "Được rồi Thịnh tổng, đã nói xong chuyện cũ, tôi cũng nên đi rồi."

"Muộn vậy rồi, để anh đưa em về." Thịnh Chính Tu cũng không biết rốt cuộc mình muốn cái gì, chỉ muốn có nhiều thời gian ở cạnh cô hơn một chút.

"Không cần, tôi có xe."

"Em vừa uống rượu, không thích hợp lái xe, anh đưa em về." Anh ta không nói lời nào mà trực tiếp trả tiền, rời đi cùng với cô.

Lúc hai người đi ngang qua sảnh chính nhìn thấy chiếc piano kia, Thịnh Chính Tu chỉ vào đàn piano: "Sơ Nhi, em còn nhớ năm ấy anh vì em…"

"Xin lỗi, tôi không nhớ gì cả." Hạ Sơ trực tiếp cắt lời của anh ta, không cho anh ta đề cập tới thời gian đã qua.

Năm đó cô đồng ý làm bạn gái của anh ta bởi vì anh ta đánh khúc nhạc kia cho cô, hôm nay anh ta nhắc lại thì có tác dụng gì?

Vốn dĩ Thịnh Chính Tu còn muốn nói nhưng tất cả đều bị nghẹn ở cổ họng, khóe miệng anh ta gượng cười bất đắc dĩ.

….



0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.