0 chữ
Chương 106
Chương 73.2: Tôi đã không cần anh lo lắng
Hạ Sơ đã đi xa, nhìn bóng lưng thoải mái kia, anh ta cảm thấy mình vẫn rơi vào lưới tình năm đó mà chưa thoát ra.
Đi xuống lầu, gió ở phía đối diện thổi tới khiến cô trở nên lý trí hơn một chút, Hạ Sơ đang gọi điện thoại cho Tiểu Mạc.
"Cậu đang ở đâu vậy?"
"Hạ tổng, mẹ của tôi bị viêm ruột thừa cấp tính, bây giờ tôi đang ở bệnh viện, xin hỏi cô có chuyện gì không?" Rõ ràng giọng nói của Tiểu Mạc mang một chút khẩn trương.
"Không sao, tôi chỉ hỏi một chút, nếu không đủ tiền thì gọi điện thoại cho tôi." Vốn dĩ Hạ Sơ muốn cậu ta đón mình, nhưng mà bây giờ cô đã bỏ cái suy nghĩ này.
Lúc này Thịnh Chính Tu đã đuổi tới: "Sơ Nhi, anh đưa em về."
"Tôi bắt xe là được." Vốn dĩ buổi gặp tối nay chỉ là ý muốn nhất thời, cô tưởng rằng ba năm không gặp mình sẽ có rất nhiều điều muốn nói.
Nhưng mà sau khi thật sự gặp anh ta, cô cảm thấy mình bình yên hơn so với tưởng tượng, những lời gọi là giải thích kia đối với cô mà nói cũng không có bất kỳ dao động gì.
Bây giờ công dụng duy nhất của Thịnh Chính Tu đối với cô chỉ để đả kích Nam Nhược Thu, trừ chuyện này ra, cô không còn tình cảm gì với anh ta.
"Muộn như vậy một mình em không an toàn, cứ để anh đưa em về đi." Thịnh Chính Tu quan tâm cô là thật, muốn biết bây giờ cô ở đâu cũng là thật.
Bất kể Hạ Sơ lạnh lùng như thế nào đối với anh ta, nhưng ba năm nay anh ta đều trải qua sự hối hận và đau khổ ở trong lòng.
Anh ta nằm mơ cũng hy vọng Hạ Sơ có thể tha thứ cho mình, nhưng khi cô thật sự nói ‘tôi không trách anh’, anh ta cảm thấy trong lòng mình vẫn không buông được.
"Thịnh tổng, hiện tại anh đã có vị hôn thê, buổi tối muộn không về nhà bên cạnh vợ yêu của anh, e rằng anh đưa tôi về không thích hợp?"
Ánh mắt của cô nhìn về phía anh ta, chân đi về phía trước hai bước, cô đứng ngay gần anh ta.
Thịnh Chính Tu chỉ cảm thấy mình nín thở một chút, bây giờ Hạ đã không còn là cô gái đơn thuần năm đó, khóe miệng của cô nở nụ cười vô cùng quyến rũ.
Năm ngón tay sơn móng nhẹ nhàng đặt trên ngực của anh ta, rõ ràng đang ở trên đường phố người đến người đi.
Nếu mà Nam Nhược Thu dám làm loại chuyện này đối với anh ta, chắc chắn anh ta tránh còn không kịp, nhưng người cố tình động tay là Hạ Sơ.
Cô cười đẹp như vậy, quyến rũ như vậy, mình chỉ cần đưa tay đã có thể ôm lấy eo thon của cô, trái tim đập nhanh không ngừng.
Bây giờ Hạ Sơ chính là một loại thuốc độc trí mạng, cô mỉm cười cũng có thể khiến tất cả đàn ông cúi đầu chịu phục tùng cô.
"Anh khẩn trương như vậy, chẳng lẽ…" Ngón tay của cô từ từ chỉ đi lên theo ngực của anh ta, mập mờ và lẳиɠ ɭơ không nói nên lời.
Cô nhẹ nhàng nhón chân, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng di chuyển đến bên tai của Thịnh Chính Tu, thở ra giống như hoa lan: "Thịnh tổng vẫn muốn nối lại tiền duyên với tôi sao?"
Một câu nói của Hạ Sơ khiến bầu không khí bỗng chốc trở nên đọng lại, đầu óc của Thịnh Chính Tu rối loạn, chóp mũi anh ta chỉ thấy mùi hương ở trên người của Hạ Sơ.
Khoảng cách gần như vậy, lại nói lời mập mờ, anh ta ôm lấy eo của cô: "Sơ Nhi, anh…"
Dường như Hạ Sơ biết anh ta muốn nói gì, trước khi anh ta nói ngón tay cô đã đặt ở trên môi của anh ta: "Cho dù anh nói như thế nào, tôi cũng sẽ không đồng ý."
Cô cười rất giống một con yêu tinh, quyến rũ trong bóng đêm u ám, không chỉ câu hồn đoạt phách, dường như ngay cả trái tim của anh ta cũng đều bị mang đi.
"Sơ Nhi, anh chỉ lo lắng cho em, muốn đưa em về thôi." Anh ta đè nén du͙© vọиɠ mãnh liệt trong nội tâm xuống, bình tĩnh nói.
"Vậy sao…" Hạ Sơ cười khinh thường, trực tiếp thoát khỏi ngực của anh ta: "Nhưng tôi đã không cần anh lo lắng nữa rồi."
…..
Đi xuống lầu, gió ở phía đối diện thổi tới khiến cô trở nên lý trí hơn một chút, Hạ Sơ đang gọi điện thoại cho Tiểu Mạc.
"Cậu đang ở đâu vậy?"
"Hạ tổng, mẹ của tôi bị viêm ruột thừa cấp tính, bây giờ tôi đang ở bệnh viện, xin hỏi cô có chuyện gì không?" Rõ ràng giọng nói của Tiểu Mạc mang một chút khẩn trương.
"Không sao, tôi chỉ hỏi một chút, nếu không đủ tiền thì gọi điện thoại cho tôi." Vốn dĩ Hạ Sơ muốn cậu ta đón mình, nhưng mà bây giờ cô đã bỏ cái suy nghĩ này.
Lúc này Thịnh Chính Tu đã đuổi tới: "Sơ Nhi, anh đưa em về."
"Tôi bắt xe là được." Vốn dĩ buổi gặp tối nay chỉ là ý muốn nhất thời, cô tưởng rằng ba năm không gặp mình sẽ có rất nhiều điều muốn nói.
Bây giờ công dụng duy nhất của Thịnh Chính Tu đối với cô chỉ để đả kích Nam Nhược Thu, trừ chuyện này ra, cô không còn tình cảm gì với anh ta.
"Muộn như vậy một mình em không an toàn, cứ để anh đưa em về đi." Thịnh Chính Tu quan tâm cô là thật, muốn biết bây giờ cô ở đâu cũng là thật.
Bất kể Hạ Sơ lạnh lùng như thế nào đối với anh ta, nhưng ba năm nay anh ta đều trải qua sự hối hận và đau khổ ở trong lòng.
Anh ta nằm mơ cũng hy vọng Hạ Sơ có thể tha thứ cho mình, nhưng khi cô thật sự nói ‘tôi không trách anh’, anh ta cảm thấy trong lòng mình vẫn không buông được.
"Thịnh tổng, hiện tại anh đã có vị hôn thê, buổi tối muộn không về nhà bên cạnh vợ yêu của anh, e rằng anh đưa tôi về không thích hợp?"
Thịnh Chính Tu chỉ cảm thấy mình nín thở một chút, bây giờ Hạ đã không còn là cô gái đơn thuần năm đó, khóe miệng của cô nở nụ cười vô cùng quyến rũ.
Năm ngón tay sơn móng nhẹ nhàng đặt trên ngực của anh ta, rõ ràng đang ở trên đường phố người đến người đi.
Nếu mà Nam Nhược Thu dám làm loại chuyện này đối với anh ta, chắc chắn anh ta tránh còn không kịp, nhưng người cố tình động tay là Hạ Sơ.
Cô cười đẹp như vậy, quyến rũ như vậy, mình chỉ cần đưa tay đã có thể ôm lấy eo thon của cô, trái tim đập nhanh không ngừng.
Bây giờ Hạ Sơ chính là một loại thuốc độc trí mạng, cô mỉm cười cũng có thể khiến tất cả đàn ông cúi đầu chịu phục tùng cô.
"Anh khẩn trương như vậy, chẳng lẽ…" Ngón tay của cô từ từ chỉ đi lên theo ngực của anh ta, mập mờ và lẳиɠ ɭơ không nói nên lời.
Một câu nói của Hạ Sơ khiến bầu không khí bỗng chốc trở nên đọng lại, đầu óc của Thịnh Chính Tu rối loạn, chóp mũi anh ta chỉ thấy mùi hương ở trên người của Hạ Sơ.
Khoảng cách gần như vậy, lại nói lời mập mờ, anh ta ôm lấy eo của cô: "Sơ Nhi, anh…"
Dường như Hạ Sơ biết anh ta muốn nói gì, trước khi anh ta nói ngón tay cô đã đặt ở trên môi của anh ta: "Cho dù anh nói như thế nào, tôi cũng sẽ không đồng ý."
Cô cười rất giống một con yêu tinh, quyến rũ trong bóng đêm u ám, không chỉ câu hồn đoạt phách, dường như ngay cả trái tim của anh ta cũng đều bị mang đi.
"Sơ Nhi, anh chỉ lo lắng cho em, muốn đưa em về thôi." Anh ta đè nén du͙© vọиɠ mãnh liệt trong nội tâm xuống, bình tĩnh nói.
"Vậy sao…" Hạ Sơ cười khinh thường, trực tiếp thoát khỏi ngực của anh ta: "Nhưng tôi đã không cần anh lo lắng nữa rồi."
…..
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
