0 chữ
Chương 15
Chương 15
Sáng hôm sau, lớp 12-5 vắng đi một chỗ.
Tang Triết nhìn vào bàn trống bên cạnh. Hộp sữa hôm nay vẫn mang theo, nhưng hắn không đặt xuống nữa. Chỉ ngồi đó, mắt hơi rũ xuống.
Hạ Tử Lan nghỉ học, không thông báo gì cả. Không nhắn tin, không để lại một lời.
Trong lòng Tang Triết dâng lên một cảm giác bất an kỳ lạ. Hắn chưa từng bận tâm đến việc người khác có đến lớp hay không — nhưng Hạ Tử Lan thì khác.
Người đó là của hắn, là ánh sáng nhỏ hắn đã lỡ để lọt vào tim.
Hắn lấy điện thoại, mở khung chat. Tin nhắn cuối cùng là từ mấy hôm trước, khi Hạ Tử Lan chỉ gửi một câu: "Tớ xin lỗi."
Hắn gõ mấy chữ rồi lại xoá đi. Cuối cùng, chỉ gửi đúng một câu:
— Cậu bị sao?
Mười phút, không ai trả lời.
Nửa tiết học, vẫn không ai trả lời.
Đến giờ nghỉ trưa, Tang Triết đứng bật dậy, cầm ba lô đi thẳng ra cổng trường.
Hắn không nói với giáo viên, cũng chẳng nói với bạn cùng lớp. Bởi vì hắn biết — nếu còn chờ thêm, trái tim mình sẽ nứt vỡ theo cách nào đó mà chính hắn cũng không kiểm soát được.
---
Căn hộ của Hạ Tử Lan nằm trên tầng 5 khu chung cư cũ, lối cầu thang hẹp và hơi ẩm mốc. Tang Triết chưa từng đến đây, nhưng trước đó từng vô tình thấy địa chỉ ghi trên sổ học bạ.
Hắn ấn chuông.
Không ai trả lời.
Một, hai phút sau, cửa mới mở hé. Hạ Tử Lan đứng bên trong, mặt tái xanh, mắt đỏ hoe. Cậu mặc bộ đồ ngủ dày, nhưng hơi thở yếu đến mức gần như không đứng vững.
"Tang... Triết?" Giọng cậu khàn đến không nhận ra.
Tang Triết không nói gì, đưa tay ra đỡ lấy vai Hạ Tử Lan.
"Cậu dầm mưa?" Giọng hắn trầm xuống.
Hạ Tử Lan không trả lời, chỉ gật nhẹ, đôi mắt vẫn chưa dám nhìn thẳng vào người đối diện.
"Ngốc."
Chỉ một từ đó, Tang Triết kéo cậu vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Căn phòng ngủ nhỏ gọn gàng, đơn giản. Trên bàn học là sách vở chất ngay ngắn, giữa phòng là chiếc giường đơn, chăn đã bị đá tung, còn có dấu hiệu nôn nóng khi ngủ.
Tang Triết đỡ cậu nằm xuống, kéo chăn đắp lại. Sau đó đi thẳng vào bếp, lấy khăn mặt và một chậu nước ấm.
Hành động của hắn dứt khoát, thuần thục như thể đã chăm sóc người bệnh rất nhiều lần — nhưng thực ra, đây là lần đầu tiên hắn làm điều đó.
Lần đầu tiên, vì một người không phải em trai, cũng không phải ba mẹ, mà là một Omega đang khiến hắn lạc nhịp từng ngày.
Tang Triết vắt khăn, nhẹ nhàng lau mặt cho Hạ Tử Lan. Mỗi động tác đều mang theo sự dịu dàng hiếm thấy. Ánh mắt hắn khi nhìn người kia nằm đó — yếu ớt, bất lực — như muốn dùng tất cả sự mạnh mẽ của mình để che chở.
Hạ Tử Lan mơ màng mở mắt.
Cậu thấy gương mặt Tang Triết ở rất gần, làn tóc mái hơi ướt, hàng mi rũ xuống, sống mũi cao, ánh mắt trầm lặng như biển đêm.
"... Cậu... đến đây làm gì?" Cậu hỏi, hơi thở lẫn tiếng nói vẫn run nhẹ.
"Để xem cậu có chết khô trên giường không." Tang Triết trả lời, tuy vẫn cứng miệng nhưng trong lòng lại không biết cố gắng mà mềm lại.
Hạ Tử Lan cười khẽ, nhưng không có sức để phản bác.
Tang Triết đặt khăn lại vào chậu, khẽ nói:
"Cậu bị sốt, cảm mạo vì dầm mưa. Có uống thuốc chưa?"
Hạ Tử Lan lắc đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:
"Tớ... không có sức ra ngoài..."
"Ba mẹ cậu đâu?"
"Tớ không muốn bọn họ lo lắng."
Tang Triết không đáp. Hắn đứng dậy, lấy ví trong túi, rút ra ít tiền mặt và chìa khoá. Trước khi ra cửa, hắn dặn:
"Nằm yên đấy, tôi quay lại liền."
Mười lăm phút sau, hắn trở về với túi thuốc, cháo nóng và vài lát cam đã được gọt vỏ cẩn thận.
Tang Triết ngồi xuống mép giường, múc từng muỗng cháo đút cho Hạ Tử Lan. Tay hắn nắm chắc muỗng, nhưng khi chạm đến miệng cậu, lại ôn hòa như nước.
Hạ Tử Lan ăn từng chút một, hai mắt lặng lẽ nhìn người kia.
Trong khoảnh khắc đó, cậu không hiểu sao lại thấy sống mũi cay xè.
"Tang Triết..." Cậu khẽ gọi.
"Hửm?"
"... Cậu đã từng... thấy cô đơn chưa?"
Tang Triết khựng tay. Một giây thôi, nhưng Hạ Tử Lan vẫn nhận ra.
"Tôi quen rồi." Hắn đáp, mắt vẫn nhìn vào chén cháo.
"Lúc nhỏ, tôi có mọi thứ — trừ sự quan tâm." "Ba mẹ tôi kỳ vọng vào tôi quá nhiều, luôn yêu cầu tôi giỏi, mạnh mẽ, tự lập."
"Còn em trai tôi — nó chỉ cần ngã nhẹ là đã có người bế. Còn tôi... gãy tay cũng chỉ được hỏi: "Con không thấy đau à?""
Hạ Tử Lan cắn môi, lần đầu tiên, cậu thấy Tang Triết kể về bản thân dài đến vậy.
"Nhưng bây giờ, cậu không còn một mình nữa." Cậu lẩm bẩm.
Tang Triết ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn cậu chằm chằm.
"... Vì tôi ở đây." Hạ Tử Lan nói, môi cong cong, ánh mắt lấp lánh như ánh nắng sau cơn mưa.
Câu nói ấy nhẹ nhàng như lông vũ, nhưng lại đủ sức đâm xuyên qua mọi lớp phòng bị trong tim Tang Triết.
Hắn siết tay, đột ngột cúi đầu, vùi trán vào vai người kia.
"Lần sau đừng dầm mưa nữa, đừng để bản thân khổ sở như thế."
Giọng Tang Triết hơi run.
"Vì nếu cậu không tự chăm sóc mình cho tốt... tôi sẽ đau lòng."
Hạ Tử Lan ngồi lặng trong chăn, tay khẽ đặt lên lưng Tang Triết. Hành động mơ hồ, nhưng là lần đầu tiên cậu chủ động.
Một cái ôm không lời — như sự hồi đáp dịu dàng cho những tổn thương sâu kín.
Cơn mưa ngoài cửa sổ vẫn chưa dứt. Nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, có một người sốt, và một người đang bắt đầu hâm nóng lại trái tim đã từng nguội lạnh.
Tang Triết nhìn vào bàn trống bên cạnh. Hộp sữa hôm nay vẫn mang theo, nhưng hắn không đặt xuống nữa. Chỉ ngồi đó, mắt hơi rũ xuống.
Hạ Tử Lan nghỉ học, không thông báo gì cả. Không nhắn tin, không để lại một lời.
Trong lòng Tang Triết dâng lên một cảm giác bất an kỳ lạ. Hắn chưa từng bận tâm đến việc người khác có đến lớp hay không — nhưng Hạ Tử Lan thì khác.
Người đó là của hắn, là ánh sáng nhỏ hắn đã lỡ để lọt vào tim.
Hắn lấy điện thoại, mở khung chat. Tin nhắn cuối cùng là từ mấy hôm trước, khi Hạ Tử Lan chỉ gửi một câu: "Tớ xin lỗi."
Hắn gõ mấy chữ rồi lại xoá đi. Cuối cùng, chỉ gửi đúng một câu:
— Cậu bị sao?
Mười phút, không ai trả lời.
Nửa tiết học, vẫn không ai trả lời.
Đến giờ nghỉ trưa, Tang Triết đứng bật dậy, cầm ba lô đi thẳng ra cổng trường.
---
Căn hộ của Hạ Tử Lan nằm trên tầng 5 khu chung cư cũ, lối cầu thang hẹp và hơi ẩm mốc. Tang Triết chưa từng đến đây, nhưng trước đó từng vô tình thấy địa chỉ ghi trên sổ học bạ.
Hắn ấn chuông.
Không ai trả lời.
Một, hai phút sau, cửa mới mở hé. Hạ Tử Lan đứng bên trong, mặt tái xanh, mắt đỏ hoe. Cậu mặc bộ đồ ngủ dày, nhưng hơi thở yếu đến mức gần như không đứng vững.
"Tang... Triết?" Giọng cậu khàn đến không nhận ra.
Tang Triết không nói gì, đưa tay ra đỡ lấy vai Hạ Tử Lan.
"Cậu dầm mưa?" Giọng hắn trầm xuống.
Hạ Tử Lan không trả lời, chỉ gật nhẹ, đôi mắt vẫn chưa dám nhìn thẳng vào người đối diện.
Chỉ một từ đó, Tang Triết kéo cậu vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Căn phòng ngủ nhỏ gọn gàng, đơn giản. Trên bàn học là sách vở chất ngay ngắn, giữa phòng là chiếc giường đơn, chăn đã bị đá tung, còn có dấu hiệu nôn nóng khi ngủ.
Tang Triết đỡ cậu nằm xuống, kéo chăn đắp lại. Sau đó đi thẳng vào bếp, lấy khăn mặt và một chậu nước ấm.
Hành động của hắn dứt khoát, thuần thục như thể đã chăm sóc người bệnh rất nhiều lần — nhưng thực ra, đây là lần đầu tiên hắn làm điều đó.
Lần đầu tiên, vì một người không phải em trai, cũng không phải ba mẹ, mà là một Omega đang khiến hắn lạc nhịp từng ngày.
Tang Triết vắt khăn, nhẹ nhàng lau mặt cho Hạ Tử Lan. Mỗi động tác đều mang theo sự dịu dàng hiếm thấy. Ánh mắt hắn khi nhìn người kia nằm đó — yếu ớt, bất lực — như muốn dùng tất cả sự mạnh mẽ của mình để che chở.
Cậu thấy gương mặt Tang Triết ở rất gần, làn tóc mái hơi ướt, hàng mi rũ xuống, sống mũi cao, ánh mắt trầm lặng như biển đêm.
"... Cậu... đến đây làm gì?" Cậu hỏi, hơi thở lẫn tiếng nói vẫn run nhẹ.
"Để xem cậu có chết khô trên giường không." Tang Triết trả lời, tuy vẫn cứng miệng nhưng trong lòng lại không biết cố gắng mà mềm lại.
Hạ Tử Lan cười khẽ, nhưng không có sức để phản bác.
Tang Triết đặt khăn lại vào chậu, khẽ nói:
"Cậu bị sốt, cảm mạo vì dầm mưa. Có uống thuốc chưa?"
Hạ Tử Lan lắc đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:
"Tớ... không có sức ra ngoài..."
"Ba mẹ cậu đâu?"
"Tớ không muốn bọn họ lo lắng."
Tang Triết không đáp. Hắn đứng dậy, lấy ví trong túi, rút ra ít tiền mặt và chìa khoá. Trước khi ra cửa, hắn dặn:
"Nằm yên đấy, tôi quay lại liền."
Mười lăm phút sau, hắn trở về với túi thuốc, cháo nóng và vài lát cam đã được gọt vỏ cẩn thận.
Tang Triết ngồi xuống mép giường, múc từng muỗng cháo đút cho Hạ Tử Lan. Tay hắn nắm chắc muỗng, nhưng khi chạm đến miệng cậu, lại ôn hòa như nước.
Hạ Tử Lan ăn từng chút một, hai mắt lặng lẽ nhìn người kia.
Trong khoảnh khắc đó, cậu không hiểu sao lại thấy sống mũi cay xè.
"Tang Triết..." Cậu khẽ gọi.
"Hửm?"
"... Cậu đã từng... thấy cô đơn chưa?"
Tang Triết khựng tay. Một giây thôi, nhưng Hạ Tử Lan vẫn nhận ra.
"Tôi quen rồi." Hắn đáp, mắt vẫn nhìn vào chén cháo.
"Lúc nhỏ, tôi có mọi thứ — trừ sự quan tâm." "Ba mẹ tôi kỳ vọng vào tôi quá nhiều, luôn yêu cầu tôi giỏi, mạnh mẽ, tự lập."
"Còn em trai tôi — nó chỉ cần ngã nhẹ là đã có người bế. Còn tôi... gãy tay cũng chỉ được hỏi: "Con không thấy đau à?""
Hạ Tử Lan cắn môi, lần đầu tiên, cậu thấy Tang Triết kể về bản thân dài đến vậy.
"Nhưng bây giờ, cậu không còn một mình nữa." Cậu lẩm bẩm.
Tang Triết ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn cậu chằm chằm.
"... Vì tôi ở đây." Hạ Tử Lan nói, môi cong cong, ánh mắt lấp lánh như ánh nắng sau cơn mưa.
Câu nói ấy nhẹ nhàng như lông vũ, nhưng lại đủ sức đâm xuyên qua mọi lớp phòng bị trong tim Tang Triết.
Hắn siết tay, đột ngột cúi đầu, vùi trán vào vai người kia.
"Lần sau đừng dầm mưa nữa, đừng để bản thân khổ sở như thế."
Giọng Tang Triết hơi run.
"Vì nếu cậu không tự chăm sóc mình cho tốt... tôi sẽ đau lòng."
Hạ Tử Lan ngồi lặng trong chăn, tay khẽ đặt lên lưng Tang Triết. Hành động mơ hồ, nhưng là lần đầu tiên cậu chủ động.
Một cái ôm không lời — như sự hồi đáp dịu dàng cho những tổn thương sâu kín.
Cơn mưa ngoài cửa sổ vẫn chưa dứt. Nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, có một người sốt, và một người đang bắt đầu hâm nóng lại trái tim đã từng nguội lạnh.
6
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
