TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Và điều đó, quá đáng sợ với một người chưa từng dám mở lòng như cậu.

Ngày hôm sau, Tang Triết đến lớp sớm hơn thường lệ. Hắn đặt hộp sữa quen thuộc lên bàn Hạ Tử Lan, rồi ngồi vào chỗ như mọi khi.

Nhưng đến tận khi chuông reo vào học vang lên, chiếc bàn bên cạnh vẫn trống trơn.

Hạ Tử Lan... không đến.

Giờ ra chơi, cậu mới xuất hiện, vai đeo balo, dưới mắt thâm quầng nhẹ, như thể mất ngủ cả đêm vậy. Vừa thấy Tang Triết, cậu liền cúi đầu, bước nhanh về phía cuối lớp, ngồi ghép vào nhóm nữ, né tránh ánh mắt quen thuộc kia.

Tang Triết nhìn theo, sống lưng cứng đờ lại.

Hắn không nói gì, cũng không bước đến gần. Nhưng trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành. Mảnh giấy nhỏ hắn gấp gọn gàng, còn nằm yên trong ngăn bàn, Hạ Tử Lan chưa hề mở ra.

---

Suốt cả ngày hôm đó, Hạ Tử Lan lảng tránh ánh mắt của Tang Triết.

Giờ ra chơi thì xuống canteen sớm, giờ thể dục thì cố ý ghép nhóm với người khác. Thậm chí khi đi về, cũng rời lớp trước cả tiếng đồng hồ, mặc cho cơn mưa bất chợt lại ập đến như hôm qua.

Tang Triết đứng bên cửa sổ, nhìn từng giọt nước chảy dài xuống mặt kính. Hắn không lấy ô, cũng chẳng buồn đội mũ. Chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng nhỏ bé đang khuất dần nơi sân trường.

Hạ Tử Lan... đang tránh mặt hắn.

Trái tim Tang Triết khẽ siết lại, giống như ai đó đột ngột kéo vết sẹo cũ từ tận sâu trong tâm trí ra ánh sáng.

Cái cảm giác này — hắn quen lắm rồi.

Năm 8 tuổi, hắn từng đứng ngoài cổng trường đến gần một tiếng, chờ ba mẹ đón. Những người bạn khác đã lần lượt được đưa về, chỉ còn hắn ngồi một mình dưới bóng cây. Trời hôm đó cũng mưa — lạnh và dai dẳng.

Ba mẹ không đến, họ bận họp.

Lúc về nhà, người giúp việc đưa hắn lên phòng. Ba chỉ nói ngắn gọn: "Con là anh, phải tự lập." Mẹ thì không ngẩng đầu khỏi laptop, chỉ bảo: "Triết, đừng làm mẹ phân tâm, em con còn nhỏ hơn con nhiều."

Từ đó về sau, hắn học cách không mong đợi ai.

Không ai đến bên hắn khi hắn cần, không ai che ô, không ai chờ đợi.

Chỉ đến khi Hạ Tử Lan xuất hiện, thế giới của Tang Triết mới có một khoảng sáng nhẹ như nắng sớm — đủ để khiến người ta luyến tiếc.

Và giờ đây, ánh sáng ấy lại đang dần vụt tắt.

---

Tối hôm đó, Tang Triết nằm dài trên giường, ánh đèn vàng hắt lên trần nhà. Bên cạnh là điện thoại đang hiển thị tin nhắn soạn dở:

— Cậu không cần trốn tôi như vậy.

— Tôi làm gì sai sao?

— Hay là... cậu không thích tôi?

Hắn không gửi. Chỉ để đó, rồi tắt màn hình, úp điện thoại xuống mặt bàn. Tựa như làm thế, thì nỗi tổn thương sẽ nhẹ đi một chút.

Nhưng không.

Nó chỉ càng nặng hơn, từng chút một, như thể có người đang xiết chặt trái tim hắn.

---

Hôm sau, Tang Triết lại mang theo một hộp sữa đậu. Nhưng lần này, hắn không đặt lên bàn Hạ Tử Lan nữa.

Chỉ cầm trên tay, đứng ngay cửa lớp, đợi cậu đến.

Hạ Tử Lan vừa bước vào, ánh mắt đã hoảng hốt, nhưng Tang Triết không để cậu trốn lần nữa.

"Hạ Tử Lan." Hắn gọi, giọng trầm thấp, mang chút bất lực.

Hạ Tử Lan khựng lại, những ánh mắt trong lớp đồng loạt đổ dồn về phía hai người.

Tang Triết bước đến, dẫn cậu đến góc hành lang vắng người rồi mới đưa hộp sữa ra.

"Cầm lấy."

Hạ Tử Lan lí nhí: "Tớ... tớ không..."

"Cậu không thích tôi, đúng không?" Giọng Tang Triết trầm xuống, đôi mắt như hằn bóng mưa.

Hạ Tử Lan mở to mắt, lắc đầu liên tục: "Không phải... Tớ chỉ—"

"Vậy tại sao lại tránh mặt tôi?" Tang Triết hỏi, ngữ khí không cao, nhưng lại khiến người khác thấy nghẹn.

"Tớ chỉ… chưa hiểu được mình đang nghĩ gì. Tớ sợ... mình sẽ làm tổn thương cậu."

"Cậu không cần sợ." Tang Triết nhìn thẳng vào mắt cậu. "Tôi quen rồi."

Hạ Tử Lan lặng người.

"Nếu cậu không thích, sau này tôi sẽ không như vậy nữa, nếu, nếu tôi lỡ làm sai điều gì thì ít nhất cậu cũng nên nói cho tôi biết. Nhưng đừng không để ý đến tôi, được không?"

Một khoảng lặng kéo dài trong không khí.

Hạ Tử Lan không nói gì, nhưng ánh mắt cậu bắt đầu đỏ lên. Cậu không ngờ rằng sự im lặng, tránh né của mình lại khiến Tang Triết tổn thương đến thế.

Cậu ấy nói cậu ấy quen rồi là có ý gì?

Chẳng lẽ... trong quá khứ, cậu ấy đã từng bị tổn thương như thế?

Thì ra... sau vẻ lạnh lùng đó, là một trái tim có nhiều vết nứt, nhưng vẫn cố gắng ghép lại, dùng chút lành lặn cuối cùng để đưa lên trước mặt người mình thích nhưng lại... một lần nữa bị tổn thương.

Hạ Tử Lan khẽ giơ tay, nhận lấy hộp sữa từ tay Tang Triết.

"... Cảm ơn cậu, thật sự xin lỗi."

Tang Triết không nói gì thêm, nhưng ánh mắt dịu đi đôi chút.

Chỉ một chút thôi, nhưng đủ để giữ lấy tia hy vọng nhỏ nhoi đến hèn mòn.

Trời vẫn mưa rả rích, mấy ngày liền không ngớt.

Hạ Tử Lan vốn là người hay quên mang dù, lại càng mải suy nghĩ mà quên trời đang đổ nước. Hôm ấy tan học muộn, thấy Tô Minh Dạ đứng chờ ở cổng, cậu hơi luống cuống, liền chọn đi lối sau về nhà.

Con đường nhỏ sau trường ngập nước, mưa nặng hạt đến mức chiếc áo sơ mi trắng dính chặt lấy lưng cậu. Gió lạnh quất vào mặt, từng trận, từng trận.

Nhưng cậu không quay lại.

Chỉ cần tránh được ánh mắt của Tang Triết và Tô Minh Dạ một chút thôi... cậu nghĩ vậy.

6

0

2 tháng trước

17 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.